Vài Dòng
dòng thơ ngớ ngẩn từ colia…
Alexander Surface luôn nghĩ mình là một người may mắn trong vô vàn những người may mắn khác.Nhưng đời không như là mơ.Ngay từ khi sinh ra,định mệnh đã đặt lên vai cậu 1 sứ mệnh ko ai mong muốn:gánh vác cả thế giới.…
"Bên dưới đại dương bao la đó là bóng tối sâu thẳm xé nát cõi lòng, hay là nơi mà ánh sáng được thể hiện trọn vẹn chính mình?"Nhân vật và bối cảnh trong câu chuyện đều là sản phẩm của trí tưởng tượng. Nội dung mang yếu tố bạo lực, nhạy cảm, tình yêu đồng tính, vui lòng cân nhắc trước khi đọc.…
Loading ...…
truyện lấy bối cảnh dystopian ở moscow, nga. mọi năm đều là một mùa đông lạnh giá và tình người cũng ấm áp k kém=)))…
Truyện buồn.Tôi mong nó sẽ giúp bạn thư giản nỗi lòng này...:(((Chìm sâu 1 mik trong không gian tĩnh lặng chỉ riêng mik bạn. Nó thấu hiểu bạn.Cái căn bệnh trầm cảm & đơn độc...Nhưng không tôi vẫn ngồi đây và lắng nghe những điều bạn nói. :)You are Not "AlonE" :)…
Nông trại chăn cừu đang săn lùng thêm nhiều chú cừu non mới, tất cả, chỉ để lọc ra con cừu sáng giá nhất có thể sống sót trong thế giới khắc nghiệt này.Muốn trở thành kẻ bị săn chứ?…
văn án: ngày xửa ngày xưa có một tiêm net tên là 'làng xì trum'couple tui ship có hơi lạ nên đọc tags để biết có những couple nào nhé 😊…
"Don't stop giving love even if you don't receive it. Smile anf have patience."-----một chiếc fic viết khi t đang suy với 17 AI cover…
những câu chuyện nhỏ xoay quanh cuộc sống của hai cục bột ('• ω •')ノ…
"Có người từng hỏi tớ, trong một lớp học có mấy chục người, tại sao lại là cậu? Tớ không biết. Chỉ là giữa ngàn ánh mắt lướt qua mỗi ngày, có một ánh mắt khiến tim mình muốn dừng lại và nhìn lâu hơn một chút."…
Đến với bộ phim TA rất tình cờ sau một cú click và surf web bỗng tôi bị thu hút bởi cặp đôi nam chính. Xem thử tập 1, tập 2 và tập 3 thấy cũng không nổi bật lắm nhưng không hiểu sao tôi lại thấy cuốn hút theo bốn chàng trai và kể từ đó chờ từng tập, xem hình ảnh hậu trường, đọc nguyên tác rồi xem báo chí, tất cả những gì có iên quan đến hai chàng nam chính.Rồi phim kết thúc, rồi vui buồn với những sự kiện, những buổi phỏng vấn, những buổi chụp ảnh, âm thầm xem và đọc từng trang fanpage, từng status và comment của mọi người, trung thành với TA cho tới nay bỗng tôi phát hiện một sự thay đổi rất lớn trong cuộc sống của mình.…
Mah story mah feeling…
- Quang Anh làm gì đó?...- Sao hỏi không trả lời?...- Cậu khinh thường tôi sao? ...- Này ( đẩy vào vai )."Gì""Không thấy đang đeo tai nghe à""Phiền"Quang Anh 18 tuổi là sinh viên năm hai của ECAL - ngôi trường nghệ thuật danh giá nằm giữa lòng Lausanne thanh bình. Cậu thường ngồi bên khung cửa sổ tầng ba của xưởng vẽ, nơi nắng sớm xuyên qua từng lớp kính trong, đọng lại trên mi mắt và mái tóc nâu mềm như sương mờ tháng Ba.Người ta hay bảo Quang Anh giống như một nét cọ lướt nhẹ không ồn ào, không sắc sảo, nhưng cứ thế len lỏi vào tâm trí người khác. Trong lớp học đầy tiếng nói chuyện sôi nổi, cậu vẫn luôn là người ngồi lặng lẽ, phác họa từng chi tiết nhỏ nhất trên tờ giấy trắng, tựa như đang lắng nghe một bản nhạc chỉ mình cậu nghe thấy.Có lần, giảng viên hỏi: 'Vì sao em chọn theo nghệ thuật?'Cậu đáp nhỏ, mắt vẫn không rời nét chì: 'Vì em muốn giữ lại mọi khoảnh khắc đẹp đẽ, trước khi chúng trôi đi như tuyết tan trên mái nhà tháng Tư._Người ta bảo St. Moritz là nơi dành cho những kẻ có tiền hoặc có ước mơ. Đức Duy không có cả hai.Cậu từng học Kỹ thuật tại một trường đại học lớn nơi mà mọi giấc mơ bay xa được vẽ nên bằng lý thuyết và những con số. Nhưng rồi một ngày đầu đông, cậu lặng lẽ rút hồ sơ, mua vé tàu đêm về phía Graubünden, mang theo duy nhất một chiếc vali và một email xác nhận làm việc tạm thời tại trường đua ngựa White Turf.White Turf không giống bất kỳ nơi nào cậu từng biết. Băng tuyết trắng xóa trải dài, ngựa đua phi băng băng qua mặt hồ đóng băng, và những bước chân người lạ.…
kanjixshion…
ghé qua chiếc fic lộn xộn này một chút, có thể cậu muốn dừng chân lâu dài ở nơi đây.…
Sau một tai nạn xe thảm thiết, cô mất đi đôi mắt còn anh thì mất trí nhớ...…
"em ơi,em là ai?sao lại lạc vào cõi mộng nơi đâyđể lại trong tôi nỗi nhớ da diết chẳng thể tả bằng lời"…