Thơ tây tiến
…
Chỉ cần có tình yêu chân thành thì không có của cải, vật chất hay bất cứ cái gì có thể ngăn cản…
Nếu sau này chúng ta gặp lại nhau, khi anh chưa có vợ, em cũng chưa thành gia lập thất. Liệu có còn muốn quay trở lại cảm giác của những ngày tháng yêu đương mãnh liệt, chúng ta bên nhau mà không màng danh lợi, không vì địa vị và không quản ngại thế giới tàn khốc ngoài kia? Em chỉ cần khẽ gật nhẹ đầu, mỉm cười với anh thì dù sau này có ra sao, anh cũng không bao giờ hối hận. Dù chỉ trong một tích tắc, một khoảnh khắc được ở cạnh em như những ngày xưa ấy, anh nguyện đánh đổi: cả thể xác, cả tâm trí, cả cuộc đời và cả trái tim anh. Biển người thật rộng mà cũng thật chật. Chúng ta dễ dàng tìm thấy nhau nhưng cũng dễ dàng lạc mất nhau. Và nếu muốn gặp lại, chẳng biết phải chờ đến bao giờ. Có những cuộc gặp gỡ đã định sẵn là hạnh phúc, nhưng cũng có những mối tình, định sẵn là phải chia ly.…
Hông coá chi để mô tả hết á, vì là câu chuyện của mình và nó đã qua khá lâu rồi nên nhớ khúc nào thì mình kể khúc đó :)))…
Hàng đêm ta chìm đắm trong những cơn phê…
"người ta chúc anh một đời phồn hoa tựa gấm , tôi lại chỉ mong khi nhàn rỗi , anh pha tách trà ấm , cầm tay một người hạnh phúc nửa đời sau"…