Thượng Thanh Hoa của Cuồng ngạo tiên ma đồ sau khi chết liền trọng sinh lại hình dạng của hắn năm mười ba tuổi. Này là ý gì, cho hắn sống lại nhưng muốn chạy khỏi Thương Khung Sơn lại không cho. Nhiều chuyện kì lạ cứ liên tiếp xảy ra. Sống lại lần này, cuộc đời Thượng Thanh Hoa thiếu đi một Mạc Bắc Quân, lại nhiều thêm một Liễu Thanh Ca. *Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão: Cố chấp nắm tay, bên nhau tới giàTrọng sinh, Crack couple, Thương Khung Sơn không bị diệt, Liễu Thượng cp chính, cameo Thất Cửu.Cre bìa truyện : Cá Kho Tộ…
Tác giả :NHÂN GIAN TIỂU KHẢ[Đã hoàn thành] P.S: Ảnh bìa là ảnh của Min Yoongi nhưng đây KHÔNG PHẢI LÀ FANFIC nhé !!!!!! Mình lười tìm bìa truyện nên để ảnh anh nhà mình <3Giọng của anh khàn khàn, những điều mà anh nói dường như đã suy nghĩ từ rất lâu, anh nói: "Lâm Tiểu Niên, những điều ấp ủ bao lâu nay anh chỉ nói một lần thôi. Em chú ý lắng nghe nhé: Nếu như em nguyện đi qua mọi khó khăn, tu luyện gian khổ năm trăm năm thì anh nguyện đổi một nghìn năm tu luyện để đổi lấy một lần em quay đầu nhìn anh."Trái tim Lâm Tiểu Niên trở nên mềm yếu, giống như mặt nước trong hồ, nơi mà cô đã từng nhìn ngắm, tìm kiếm một chú cá đang chờ đợi.Cô cầm chặt chiếc điện thoại, nhẹ nhàng nói: "Vu Hữu Dư, anh còn nhớ bức câu đối của chúng ta mùa xuân năm đó không? Niên Niên Hữu Dư... em nghĩ rằng tấm hoành phi đó đáng lẽ phải là Cảm Ơn!".Câu chuyện của họ không chỉ ba chữ "anh yêu em" có thể khắc họa được hết, mỉm cười cũng được, gặp lại cũng được. trong một mùa đông không có tuyết ở Bắc Kinh, cô nhẹ nhàng đi về phía anh, đi về hư ớng chưa biết, hoặc đã biết nhưng cô đã tìm được điểm dừng chân cuối cùng của mình.Cảm ơn anh đã khiến em thấy yêu Bắc Kinh mùa đông này.Mình tìm trên wattpad ko thấy nên lưu về đọc <3…
Không phải mọi bóng tối đều đến từ nơi bạn nghĩ.Và không phải mọi đứa trẻ đều là người ta nghĩ chúng là.●○●Ngoài ra tôi có viết Wednesday Fanfic. Vẫn lấy hình tượng một số nhân vật trọng tâm của Harry Potter Fanfic này.…
✨ MÔ TẢ TRUYỆN :> Họ từng là hai cái tên sóng gió trong cùng một khung hình.Họ từng yêu, từng xa, từng nhìn nhau qua ánh đèn sân khấu mà không thể chạm.Nhưng rồi, thời gian không chia tách họ - mà lặng lẽ đưa họ về chung một mái hiên.Không đám cưới. Không lời xác nhận. Không danh nghĩa.Chỉ là hai người, mỗi sáng pha hai tách trà, sống cùng nhau cho đến khi một người không còn thở nữa.Đây không phải là truyện tình.Đây là một đời người.Một đời... họ đã yêu âm thầm, bền bỉ - như thể sinh ra là để sống bên nhau.✧ Một hành trình tình yêu được kể theo dòng thời gian từ 2024 đến 2079.✧ Một fanfiction dành riêng cho những ai tin: có tình yêu không cần gọi tên, nhưng luôn biết đường quay về. ❗ LƯU Ý CHO NGƯỜI ĐỌC:Đây là fanfiction hư cấu, giả tưởng và quan sát tinh tế từ tương tác thật của nhân vật.Câu chuyện đi theo từng mốc thời gian năm, phản ánh diễn biến cảm xúc, sự nghiệp và lựa chọn sống của cả hai.Không theo motif "happy ending" cổ tích, mà là dạng love-as-living - tình yêu tồn tại như không khí: thấy rõ nhưng không thể chạm tay.Có thể khiến bạn:☁️ Nhẹ lòng🥀 Nhói tim🍵 Và sau cùng, mỉm cười - như thể bạn vừa được chứng kiến một đời người yêu nhau mà chẳng cần phải gọi là "người yêu".…
Năm mười ba tuổi, tôi cùng bạn bè đến cổ vũ văn nghệ cho trường tại nhà văn hóa tỉnh. Có một tiết mục khiến tôi nhớ mãi không quên. Khi ấy, giữa lúc mọi người đang mệt mỏi vì cái nóng khó chịu ở hội trường, tiếng nhạc du dương ấy vang lên như một dòng suối êm dịu tưới mát tâm hồn mọi người. Tôi nhận ra đó là một bài hát về biển đảo quê hương. Từ cánh gà, một đôi nam nữ trang phục trắng uyển chuyển bước từng bước như lướt đi trên mây. Không có tiếng hát, chỉ có mỗi thanh âm du dương của chiếc đàn violin. Tôi say sưa thưởng thức và ngắm nhìn hai vũ công trên sân khấu như đôi chim bồ câu trắng quấn quýt lấy nhau. Bạn học huých nhẹ tay tôi rồi chỉ về phía xa. Tôi hướng mắt theo ngón tay của bạn ấy. Bên phải sân khấu, cậu học sinh kia cùng với cây đàn của cậu ấy mới đẹp làm sao. Tôi không biết tên cậu ấy, không biết cậu ấy học trường nào, có bằng tuổi mình không, chỉ là tôi có một linh cảm... rằng một ngày nào đó không xa chúng tôi sẽ lại gặp nhau.…
Bạc Tuế tỉnh dậy, phát hiện mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đam mỹ linh dị.Trong cuốn sách này, công là đại lão danh tiếng trong Cục Quản lý Sự kiện Đặc biệt, còn thụ là người thừa kế của gia tộc Thiên sư.Còn cậu, chỉ là một nhân vật cá mặn pháo hôi sống cùng toà nhà với hai nhân vật chính.May mắn là cá mặn rất an toàn, Bạc Tuế thở phào nhẹ nhõm.Thế nhưng cho đến một đêm nọ, Bạc Tuế phát hiện mình cũng... không an toàn lắm.Tóc của cậu bắt đầu mọc dài một cách không kiểm soát, giữa đêm khuya nó luôn quấn quanh cậu đầy yêu thương. Đôi mắt nhìn vào gương đổi màu, như thể ngoài đồng tử ra còn có một màu sắc khác.Bạc Tuế mơ hồ nhận ra mình đã thức tỉnh một thứ gì đó vô cùng kỳ quặc.Cuối cùng, vào một đêm trời đen gió lớn, phỏng đoán của cậu đã trở thành sự thật.Bạc Tuế trào dâng cảm xúc, không kìm được mở miệng hát, dưới ánh trăng từ từ biến thành một con giao nhân.Một con giao nhân đầy vẻ quái dị, lạc loài với con người, nhưng lại đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.Giao nhân - Sinh vật cấp S+ của Cục Quản lý Sự kiện Đặc biệt, ăn thịt, tính hung hãn, năng lực không thể diễn tả.PS: Mỗi tháng đều có vài ngày muốn hát (phản nghịch) vạn nhân mê giao nhâ…
Tên CP bên Trung dịch ra là mệnh trung chú định - định mệnh nha 😌 chữ đầu là tên Ngụy lão sư, chữ cuối là họ của em bé.Vì không ai đu CP này nên thui tui tự đu. Tự viết tự đọc. Chủ yếu lái xe thôi 😁Vì tự viết tự đọc nên ai đọc cùng thì mình hoan nghênh nha. Ai không thích tự động bỏ qua. Nói lời cay đắng mình block ráng chịu.Đóng góp ý kiến thì mình chào mừng nha. Thể loại: ABO, tương lai, niên thượng, cưới trước yêu sau, ép cưới.Alpha đỉnh cấp S công x Omega mèo lanh lợi thụ.Bối cảnh Omega có 2 hình thái (động vật và người)…
Có những ánh nắng không chiếu rực rỡ giữa ban trưa,mà chỉ len lỏi khe khẽ qua khung cửa sổ lớp học,in bóng một người đang lặng lẽ nhìn ai đó cười.Tuổi mười lăm của một cô gái có thể bắt đầu bằng một ánh nhìn lén lút giữa buổi trưa yên tĩnh, nơi tiếng quạt trần quay lặng lẽ, nơi ánh nắng vẽ bóng người lên vách tường cũ kỹ. Và từ đó, một thứ gì đó rất dịu dàng khẽ nảy mầm trong lòng.Trần Diệp Anh - một cô gái lớp 10 với tâm hồn mộng mơ, chưa từng nghĩ sẽ bước vào cuộc sống của Nguyễn Duy Minh - chàng trai thủ khoa lạnh lùng mang quá khứ nặng nề. Nhưng cô đã bước vào, nhẹ nhàng như nắng, âm thầm như gió.Đây không chỉ là một câu chuyện tình yêu.Mà là một hành trình chữa lành, một hành trình trưởng thành, một hành trình dũng cảm yêu dù có bao nhiêu rào cản.Và như ánh nắng dù mỏng manh, vẫn có thể rọi qua cửa sổ - tình yêu cũng vậy.…
Ngài chủ tịch Vương của tập đoàn Vương thị đã năm mươi tuổi mà không hề có một đứa con nào, ông mặc dù rất khỏe nhưng lại muốn tìm đứa con được ông cho là thất lạc nhiều năm, chăm lo lúc tuổi già sức yếu. Chưa tới một tuần đã hơn trăm người tới ứng cử, vậy mà còn có một tên nhìn như ăn chơi ngang nhiên nói là con ruột của ông.Xét nghiệm ADN chứng thực là cha con, Vương Thiên An không chỉ ăn chơi còn chuyên gây chuyện, lại luôn muốn chủ tịch Vương mau chết nên luôn chọc tức ông, anh thích một người con gái, nhưng cô lại là con gái bí mật của chủ tịch Vương, chuyện đó có thật không?Cuộc sống ba người sẽ ra sau? Anh có thật là con trai ông không? Hay chỉ là một kẻ mạo danh nhằm chiếm tài sản? Còn cô và anh có thật là anh em không? chuyện hai người sẽ ra sau?…
Năm 199X hồi đó ở Miền Tây (Tiền Giang),gia đình nhà Hào nghèo nên cậu đã bị bán đi cho nhà bà hội đồng Hương để trả nợ cho gia đình. Vô tình ở đó,cậu đã thương thầm anh là cậu út con nhà họ Phạm từ khi nào không hay và sau đó là những chuỗi ngày địa ngục liên tiếp của cậu.…
Cô và Anh là thanh mai trúc mãCô và Anh, một người là ánh trăng sáng một người là đáy bùnCô và Anh âm dương cách biệt______________Cô tham lam lắm,Trước khi điMuốn cướp được trái tim anh.Cô ích kỷ lắm,Trước khi đi phải ăn mòn tâm trí của anh.Cô ác lắm,Vì cô là tội phạm mà.Còn anh, anh là cảnh sát mà._______________Nữ chính: Phương Hoạ Linh - tội phạmNam chính: Trác Hi Tùng - cảnh sát đặc nhiệmTruyện sáng tác: Chi thích đào hố 🍑…