"Nếu có thể chọn lại một lần nữa, anh vẫn sẽ chọn yêu thương và che chỡ cho em, nhưng đó cũng chỉ là giá như, bởi có lẽ hạnh phúc "Không Giành Cho Em"."Tác giả: Maay*Maay hy vọng nhận được sự tôn trọng bản quyền tác giả. Vui lòng không đăng lại với mọi hình thức khi chưa có sự cho phép!Rất mong nhận được sự đón nhận và đóng góp ý từ các đọc giả! Trân trọng!…
Vào một ngày quan trọng, kiên trì viết một cuốn truyện thực hiện hứa hẹn với một người.Văn án phía sau bạn nào hứng thú có thể xem, ngược lại mời nhấn "x" *chúng ta ko hẹn*Đăng nhập/đăng kí và vote + bình luận là động lực của tác giảTruyện chỉ đăng trên Wattpad và Tàng thư viện (viết dài dài rùi mới tự sẽ đăng trên Tangthuvien nha)Tôn trọng tác giả, xin đừng sao chép.Cảm ơn đã theo dõi ^_^P/s: Tốc độ ko phải là lỗi mà chỉ có thể trách sức hút của tiểu thuyết gia Diệp Mạn với tác giả quá lớn~…
"nic mày không quay lại với mày đâu đừng coi nữa đây là lần thứ 5 trong tháng rồi đấy dm?""rút ra lá The Lovers cho tao không thì mày tới số"fic vui hay buồn thì phụ thuộc vào ngày hôm đó tâm trạng của tác giả như nào =)))))…
Trong tình yêu, ai mà chẳng muốn được đối phương chủ động, được cưa cẩm, được quyến luyến, được cảm giác trân trọng, biết rõ mồn một tình cảm người đối diện như thế nào, Tuệ Hiên cũng không ngoại lệ. Nhưng nếu không có gió thì làm sao có sóng biển? Không va vấp, không nghiệt ngã, sao có thể gọi là cuộc đời? Năm tháng thanh xuân của Tuệ Hiên không thiếu kẻ đưa người đón, không thiếu kẻ vì nàng mà nguyện làm trâu làm ngựa. Ấy vậy mà đối với Tuệ Hiên mà nói, thanh xuân ấy chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của một cô gái, có thể tự do làm điều mình thích, ràng buộc chính là ngôn từ chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của cô, cô quả quyết hết năm học cấp 3 này nhất định không thèm ràng buộc mình với bất kỳ anh chàng nào, nhất quyết không vì ai mà trở nên khổ sở. Cho đến khi cô bắt gặp anh - Huỳnh Hạo Hi. Người ta nói chỉ cần gặp đúng người, tất cả mọi ý niệm đều sẽ thay đổi. Tuệ Hiên cũng muốn thay đổi nhưng trớ trêu thay, ông trời lại đồng ý với những lý lẽ xưa cũ của cô rằng thời trung học phổ thông nhất nhất không nên có người thương.Duy chỉ có một điều, cô cũng không ngờ ông trời lại ưu ái chiều ý của cô cho mãi đến nhiều năm về sau. Tuệ Hiên không biết rốt cuộc cô đã chờ đến khi nào để có lúc phải nức nở: Rốt cuộc, ANH ĐỊNH ĐỂ EM ĐƠN PHƯƠNG ĐẾN BAO GIỜ?…