HGTH-mọi vật đều có mục đích
…
Giang Ý và Lục Nhược sẽ đến để mở chương đầu cho bộ truyện. Giống như một đoạn nhạc đệm, hai người họ ở bên nhau có được kết tinh là Giang Dật, cũng chính là nam chính trong câu truyện. Giang Dật không phải kiểu người âm thầm làm mọi thứ, hi sinh lặng lẽ không ai biết. Tiểu Kiều Gia hỏi đến cậu ấy sẽ thẳng thắn thừa nhận. Giang Dật cũng không gắt gao chiếm hữu nữ chính. Cậu ấy là dùng từng lần bảo vệ che chở cho Tiểu Kiều Gia dần dần chiếm được trái tim của cô ấy. Về sau này Tiểu Kiều Gia rất tò mò, Giang Dật trong mắt cô giống như một gã cà lơ phất phơ đội lốt học bá, thích vung tay hành hiệp trượng nghĩa chứ nửa phân cũng không thấy có dính dáng gì đến việc cậu ấy tất cả đều là vì bảo vệ cô. Giang Dật khi ấy mỉm cười, hôn lên tay Tiểu Kiều Gia giống như cách kỵ sĩ tôn thờ công chúa của hắn. Đoàn Kiều Gia có cá tính mạnh mẽ, trong các mối quan hệ bạn bè đều đối đãi hết mình. Cô ấy có con mắt nhìn người để kết giao, cũng là người có thù tất báo. Cô sống một đời đến năm 18 tuổi, từ một đứa trẻ được thương yêu nhận ra bản thân chỉ đang sống trong sự lừa dối. Trọng sinh sống lại năm 16 tuổi, Tiểu Kiều Gia trở thành đứa trẻ không ai thương. Đoàn Kiều Gia dẫu sao cả hai đời sống lại đều chưa thực sự trưởng thành, cô ấy còn nông nổi, ngông cuồng nhiều khi suy nghĩ thiếu chín chắn. Làm nhiều điều phản nghịch nhưng sau cùng những thứ mắt thấy chưa chắc đã đúng cũng đến ngày phơi bày. Cô ấy có Giang Dật luôn bảo vệ che chở, có một người dùng cả đời để chăm sóc yêu thương,…
Không biết ghi :))…
#kiucthanhxuan…
Những tháng ngày trôi qua ,liệu có thể thay đổi lại từ đâu không ,có thể bắt đầu lại từ đầu không ,hay chỉ là 1 ước mơ vụt qua như sao băng chợt loé sáng rồi lại vụt tắtNgọc Bích vốn là 1 cô gái vô ưu vô tư vui buồn đều thể hiện ra mặt ,nhưng vận mệnh đã thay đổi cuộc đời cô khi cô thi trượt đại học . Những nỗi buồn cứ thi nhau ập tới nước mắt không còn trên mi thay vào đó chảy từ trái tim ra ,không thể nấc thành tiếng chỉ có thể từ từ gặm nhấm ăn mòn cô.....n hi vọng vẫn còn liệu ô trời có thể giúp cô thay đổi vận mệnh cuộc đời cô không hãy cùng cảm nhận cùng nv…
Có thể là bỏ lỡ hoặc không ?Tác giả: Nhóc Lèo _______________________________Nam Anh - một cô học sinh lớp 8 bình thường. Ngay trước lễ khai giảng, cô bất ngờ gặp tai nạn và phải nghỉ học trọn một tuần đầu tiên vì nằm viện. Vắng mặt trong những ngày đầu tiên tưởng như chẳng có gì đặc biệt, vậy mà lại trở thành bước ngoặt cô không thể ngờ đến.Thầy chủ nhiệm và bạn lớp trưởng đã đến nhà thăm cô.Ánh nắng tháng Chín vàng rực rọi qua khe cửa. Tiếng ba gọi vọng xuống từ phòng khách."Nam Anh ơi, có thầy chủ nhiệm với bạn lớp trưởng tới thăm con nè!"Nam Anh lật đật đứng dậy, khẽ chỉnh lại tóc tai, lòng bỗng dưng hồi hộp kỳ lạ. Khi bước ra phòng khách, cô lễ phép cúi đầu chào thầy. Nhưng rồi, khi ánh mắt cô dời sang người ngồi bên cạnh thầy - là một cậu bạn cao ráo, tóc cắt gọn, áo sơ mi trắng phẳng phiu - thì mọi thứ như khựng lại trong vài giây. Lúc cậu cười và đưa cho cô món quà mà lớp góp để thăm cô thì Nam Anh như lỡ một nhịp.Một giây ngắn ngủi! Một rung động đầu đời!Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nhưng lại đủ để đánh dấu lần đầu tiên trái tim cô biết rung động.Ngoảnh mặt lại đã gần 5 năm là kết thúc hay là khởi đầu...…
Tuổi thanh xuân với chúng ta, là hồi ức sống động và khó phai. Ai đã trải qua mới biết, dù buồn hay vui, thì tuổi trẻ vẫn đẹp biết bao nhiêu, vẫn làm ta nở nụ cười hạnh phúc biết bao nhiêu, mỗi khi nhớ về nó. Thanh xuân là quãng thời gian đầy sóng gió bởi vì lúc ấy chúng ta không biết câu trả lời là gì. Chúng ta thực sự không biết bản thân muốn cái gì. Đó là thời gian chúng ta cứ quẩn quanh đây đó, tìm kiếm câu trả lời. Và rồi khi chúng ta bất ngờ biết được câu trả lời. Bất giác chúng ta đã trưởng thành, đã trải qua những lần ly biệt ít nhiều. Thanh xuân của mỗi người, chúng ta bắt đầu biết đến cảm giác thích một ai đó, bắt đầu biết rung động, bắt đầu biết ngại ngùng, đỏ mặt.. Tình cảm cũng như nhiệt huyết của tuổi thanh xuân, vĩnh viễn là những ký ức đẹp đẽ nhất.Đường Nam Thanh - một cô gái bề ngoài lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, bất cần nhưng thực ra là một người rất nhanh nhẹn, hoạt bát, "ngốc đến lạ". Do cuộc sống, tâm lí thay đổi.. hai nhân cách này cứ luân phiên nhau hoạt động khiến cô trở thành một người kì lạ. Cô đột ngột chuyển đến một ngôi trường trung học, gặp những người bạn tâm đắc.. vui có, buồn có. Và hơn nữa là sự rung động đầu đời và cũng là lần cuối cùng với một người - sự rung động in dấu nơi đáy tim..Tuổi trẻ tưởng chừng như dài đằng đẵng nhưng thực ra chỉ là cái chớp mắt đã qua đi.. Liệu 2 người họ có thể bên nhau hay chỉ là những kỉ niệm của nhau? Cùng đón đọc truyện nhé!…
"Này, đừng vứt hoa lung tung vào hộc bàn tớ nữa!" Cậu thanh niên mở mắt, giọng vẫn còn ngái ngủ. "Sao gọi là vứt được... Tặng cậu mà." Nữ sinh trước mắt thở dài, giọng điệu đôi phần bất lực, dù gì cũng chẳng phải chuyện mới chớm gần đây, cậu ta vẫn hay để vào hộc bàn cô vài bông hoa giấy. Cô thì không thích hoa giấy lắm, chúng chẳng có mùi hương gì, màu sắc so với các loài khác vẫn thua vài bậc, cô cũng chẳng hiểu tại sao cậu ta lại như ám ảnh đến thế...__________ "Anh không thay đổi gì nhỉ?" Cô gái cười khẽ, ánh mắt vẫn không rời khỏi người đàn ông đối diện. Rõ ràng bọn họ đã bên nhau lâu như vậy, song, khi thấy phiên bản trưởng thành của anh cô vẫn có chút lạ lẫm. "Ừm, vẫn thế thôi." Cánh hoa giấy trên tay anh khẽ rung động, cũng như cô năm ấy đối với chàng trai trẻ. Ánh chiều tà phủ lên cánh hoa giấy mỏng manh khiến chúng rũ thêm màu tươi mới. Có lẽ cả đời này cô sẽ chẳng tìm thấy ai như anh, cũng sẽ chẳng có ai cắt từng nhành hoa giấy đem đi tặng người khác như cách anh đã làm... _____________________________Thể loại: Ngôn tình, học đường... Tác giả: Wiin._____________________________…
Nếu để mà nói khoảng thời gian tôi phải chuyển từ thành phố về quê học còn thú vị hơn cả quá trình "cấy tạo và nghiên cứu tiến độ của mầm xanh công nghệ mới" của nội. Không những thế, "Hà Bá" Tùng tôi đây còn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình phải e ấp ngại ngùng nắm tay con nhỏ lớp trưởng "bà chằn" thứ dữ mà né tránh ánh mắt hừng hực khói lửa của đám loi choi kia.-o0o-Tàn nắng ướp mật vàng óng bao phủ cả tán cây lộc vừng, chiếu rọi từng chiếc lá màu xanh biếc mát mắt, kể cả gió cũng đung đưa những nhánh hoa sắc đỏ rực rủ xuống như đang nghỉ ngơi giữa ban trưa.Nắng hôm nay gắt hơn mọi khi, cảm giác như từng tấc da tấc thịt đang được nung chảy dưới nóng hầm hậm dưới sân trường tràn ngập tiếng ve râm ran."Tùng, Tùng, Tùng! Coi tui nè!""Tao đang bận ngủ trưa, bạn lớp trưởng bay đi chỗ khác đi ạ!"Nhỏ Tâm lay người tôi dậy, mãi sau mí mắt tôi mới chịu mở ra thì lại nghe nhỏ hào hứng khoe hành trình tìm được mấy chậu hoa mười giờ mới nở sau sân trường. Nhỏ ríu rít nói liên hồi, lâu lâu lại lấy cuốn sổ cô nhờ nó mang giúp mà đem ra quạt cho tôi cho đỡ nóng.Hóa ra, từ lúc nhỏ Tâm đến cạnh bên, ngày hạ chí cũng không gắt gao đến mức khủng khiếp như tôi nghĩ.…
" Đừng cảm kích vì ai đó rời đi và quay trở lại, hãy cảm kích vì ai đó sẽ không bao giờ rời đi "Con người là một loại sinh vật sợ cô đơn , họ sợ kể cả khi đang trong cảm giác hạnh phúc tràn ngập. Cô đơn như một loại axit gặm nhắm từng tế bào cho tới khi con người ta trần trụi nhất. Và bạn , chính bạn đấy , bạn đang thật sự sợ điều gì ? Là nỗi cô đơn ăn mòn tận xương tủy? Hay là sự lạc lõng trong cuộc trò chuyện với bạn bè ? Hay chỉ là, khi bạn buồn nhất lại chẳng có 1 ai bên cạnh bạn ?Đó là cảm nhận của tôi về nỗi cô đơn , tôi từng có bạn nhưng khi tôi gặp khó khăn lại chẳng người nào ở lại. Đến tận bây giờ, khi buồn tôi cũng chỉ có thể nằm trên giường chờ thời gian trôi qua, đôi khi lại khóc, đôi lúc lại buồn . Cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh, thứ còn tồn đọng lại chỉ là những giọt nước mắt chưa khô , hay những vết thương lòng chưa lành. Từ khi anh ấy xuất hiện, căn phòng trống dường như bớt lạnh hơn hẳn, trái tim ngoài những vết thương chưa lành cũng dần dần biết vui vẻ, nhưng cảm giác thiếu an toàn thì luôn ở đó , ngay cả khi anh ôm tôi trong vòng tay rộng lớn ấm áp ấy...Ở nơi đó thời gian như ngừng trôi - by "inurhurt"…
Author: Ayumi Amamiya Ngân.Ngoài bộ này ra, mình còn rất nhiều bộ thanh xuân, học đường, vườn trường, điền văn khác. Ví dụ như:• Một tá văn chương_Hãy theo đuổi ước mơ của bạn. • [Chuyện của chúng ta] Giấc mơ xa vời...• [Học đường 2017] Thanh xuân năm ấy em có anh...• Con trai và con gái.Nếu thích thì các bạn ghé đọc nhé!#Bản quyền và nhân vật thuộc về Ayumi, vui lòng tôn trọng tác giả và tác phẩm của mình bạn nhé.Truyện "Thanh xuân ký" này bao gồm nhiều truyện nhỏ xoay quanh các cô cậu học trò ở tuổi trẻ, bối cảnh thanh xuân vườn trường ấm áp quen thuộc. Đến với câu chuyện này, Ayu sẽ kể cho các bạn nghe những điều vui, buồn, hài, lắng đọng, đa sắc thái, đa cảm xúc, đủ gia vị luôn. Những câu chuyện nhỏ đầy tính nhân văn và chân thực sẽ được hé mở. Cùng đón xem "Thanh xuân ký" nhé!Thể loại: lãng mạn, thanh xuân, ký(*), ....…
Thư văn : 《[ tống ] thánh mẫu kế hoạch bồi dưỡng 》 / [综]圣母养成计划Tác giả :迟时雨Thể loại : nhanh xuyên , ngụy thánh mẫu , chủ thụ , nhẹ nhàng tình cảm ,ấm áp , chữa khỏi hệ , giúp những BE trong manga thành HE ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Up theo từng thế giới , trong raw , viết theo chương cộng với toàn là tên hán nên khi chia truyện name nhân vật đổi về tiếng nhật thì chỉ tìm được nhân vật chính thôi , còn lại mấy nv phụ qua đường giáp tên tiếng trung hết , ta sửa name = word chứ ko bằng QT , nên chắc có khi nó dính mấy từ thường thành tên QAQ , mọi ng thông cảm . chứ ko up name trong QT được sợ trùng name sau này làm truyện trung sửa lại mệt thí mồ , kiểu như shoyo = tùng dương , cây tùng dương thì = cây shoyo =__= , nên phía trước dù đổi tên trong truyện vẫn chú thích một ít , mọi ng để ý nhé -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Văn án : Đây là một bị tín nhiệm người độc giết lại trùng sinh sau báo thù thoải mái văn... ? Uy, kịch bản ở đây: Trầm Nhiên khắp nơi một lần chỉ bằng hữu của hắn và người thân lễ đính hôn bên trong bị người độc giết, không cam tâm chết đi. Một nhìn qua rất mạnh mẽ (? ) Thần Minh nói cho hắn có thể để cho hắn đi tới sống lại báo thù thoải mái văn con đường, tiền đề là muốn hắn đi là vì báo thù hắn đã biến thành ôn nhu thiện lương thuần khiết cao thượng thánh mẫu ? Rốt cục được toại nguyện trở lại hiện đại báo thù thì, cái kia bị che lấp châ…
Năm mười sáu tuổi, cô gặp cậu trong bộ đồ Vịt Donal, cùng một quả bóng bay màu vàng và một giọng nói ấm áp khiến cô nhớ mãi.Năm mười mười bảy tuổi, họ cùng ngồi một phòng học, cùng nhau lớn lên, cùng nhau cười - và cùng nhau yêu. Năm mười bảy tuổi, trong ánh nắng chiều mùa hè, họ cùng nhau viết nên những câu chuyện thanh xuân đẹp đẽ. ---------------Năm mười tám tuổi, cô đứng giữa ngã rẽ của đời mình. Mẹ ép cô phải đi theo con đường của những người không thuộc về cô, những người không xứng đáng. Để bảo vệ cậu - người cô yêu nhất - cô chọn buông tay. Chỉ vì cô không muốn liên lụy đến cậu.Năm mười tám tuổi, cô buông tay, rời đi, mặc cho cậu liều mình tìm kiếm.Cậu không hận cô, sinh nhật năm nào cũng chuẩn bị một chiếc bánh mang tên cô.Cậu đặt tên công ty theo nhũ danh của cô.Cậu nghe lại bản ghi âm cũ - chỉ để được nghe lại giọng nói của cô mỗi đêm. ------------Họ gặp lại nhau sau bao năm tháng, nhưng chẳng ai còn là người của ngày xưa. Chỉ có giọng nói ấy, vẫn như cũ, lạ mà quen. Và trong một khoảnh khắc, câu chuyện tình yêu do cô và cậu viết lên lại sống dậy, dù họ đã bỏ lỡ nhau trong bao năm dài.Bảy năm, cậu chẳng yêu ai khác.Bảy năm, cô tưởng cậu đã quên.Hóa ra, người không thể quên - là cậu.Và người cuối cùng quay lại - cũng là cô.…
Tại phòng y tế, hên cho Nhã An là natri acetat (CH3COONa) và etanol (C2H5OH) không gây độc khi tiếp xúc với da nên cô chỉ bị phỏng nhẹ. Sau khi sát trùng và băng bó vết thương, cô y tế có việc nên dặn An ở lại nghỉ ngơi rồi ra ngoài, để lại cô và Phong một mình ngồi trong phòng. Vì sợ mất bài trên lớp, An gắng gượng ngồi dậy và đang tính bước xuống giường thì đột nhiên, một cánh tay to lớn kéo cô lại, và khi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một tiếng ''tách'' vang lên, và ngay lập tức, An cảm nhận được đôi môi mềm mại của Phong đang đặt trên má mình."Cậu điên hả, làm cái gì vậy ?"Cô hét lên và dơ tay định tát cho Phong một cái nhưng cậu đã nhanh tay đỡ lại. Cậu nắm chặt cổ tay cô, đến mức cô muốn rút về cũng không được mà tiến tới cũng không xong, rồi cậu nói với giọng điệu đầy vẻ mỉa mai pha chút đe dọa :"Bị thương rồi mà vẫn hung dữ quá nhỉ. Tốt nhất là cậu nên nằm xuống đi, bằng không tôi sẽ đưa tấm ảnh này cho cả lớp, đặc biệt là cậu bạn kia xem và không quên kèm theo thông báo rằng hai ta đang hẹn hò đấy. Chắc là vui lắm nhỉ !"Từng chữ cậu thốt ra khiến cô chỉ muốn nhào đến bóp chết cậu cho bỏ tức. Cô không hiểu sao cậu lại đối xử quá đáng với cô như vậy trong khi cô có gây thù chuốc oán gì với cậu đâu chứ."Sao cậu dám..."Không đợi cô nói hết câu, Phong ghé sát tai cô cười nhạt."Có chuyện gì mà tôi không dám. Cậu nghĩ thái độ giận dữ của cậu khiến tôi sợ hãi sao. Chẳng qua cũng chỉ như một con mèo nhỏ đang kêu gào bất lực vậy thôi."Nói đoạn cậu buông tay cô rồi xoay người bỏ đ…