•Tên : " Chị ơi, đợi anh với!"•Thể loại : Thanh xuân vườn trường.•Nhân vật : Học đệ bám người Tống Kế Dương x Ngạo kiều học tỷ Sở Thiên Y.• Nội Dung : " Mùa hè của năm nhất, tôi thấy chị ấy. Dáng người nhỏ nhắn, mái tóc ngang vai. Chị bước đi trong sân trường đầy nắng, trên tay ôm một sập tài liệu dày cộp. Mùa hè năm ấy, tôi đã cảm nắng chị rồi. "…
"Chiếc kẹp tóc màu xanh biển mà cậu đánh rơi vào một chiều tháng ba. Tôi đã nhặt nó lên, giấu nhẹm vào trong ngăn bàn, rồi quên mất. Mãi sau này khi tìm lại được, tôi mới nhận ra, từ lúc nào tôi đã quen thói giữ lại tất cả những gì thuộc về cậu."…
Giữa những ngày đông lạnh đến ngấm cả vào xương tủy , người lại mang dáng vẻ như ánh nắng ngày đầu xuân , ấp ám nhẹ nhàng , đối lập với cái thời tiết nơi miền Bắc này. Nó cũng giống như cái cách mà thế giới này đối xử với người , lạnh lẽo đến cùng cực nhưng mặc cho thế nào người vẫn tựa ánh nắng dịu dàng đến đau lòng…
Ở đây tụ hội những trích dẫn , những lời tâm sự , những cảm xúc khó quên , những trải nghiệm mới mẻ mà tôi từng trải qua :) mỗi ngày là một phần trong cuộc sống nho nhỏ của tôi :) viết ra sẽ khiến tâm trạng tôi tốt hơn , thanh thản , nhẹ nhàng tựa mây trời...…
Truyện về Giới Giải Trí,lấy ý tưởng từ "lại bị nam thần trêu lên hot search" sẽ chỉ giống vài phần chứ không phải giống hết.ABO nên sẽ không có cái cảnh bị kì thị đâu nên đừng lo:)không biết truyện sẽ đi về đâu nhưng tôi vẫn sẽ viết đến hơi thở cuối cùng ạ.…
Tam Đại CP : Văn Hiên, Kỳ Hâm, Tường LâmNhân Vật KhôngCó CP : Trương Chân Nguyên Bộ truyện đầu tay văn phong không được ổn áp mong mọi người góp ý nhẹ nhàng.không gắn ghép lên người thật nhé!…
Lý Tử An là một kẻ lêu lỏng, cha mất sớm đang sống cùng mẹ và cha dượng. Từ nhỏ cậu đã bị bạn bè bêu rếu do mẹ cậu làm gái bán hoa. Một lần cậu ta liên tục bị điểm kém tất cả các môn. Khiến GVCN của cậu ta tức điên lên. Cuối cùng sắp chỗ cho cậu ngồi cạnh một tên mọt sách lạnh lùng nói không quá năm từ Thất Lục. Tác Giả : Rau muống xào bơ tỏi…
Câu chuyện này ra đời cho những người có chung chí hướng, không tuyên truyền bất cứ điều gì.Này là tác phẩm đầu tay, lịch ra chap hên xui (có ý tưởng thì viết tiếp), mọi người ủng hộ tui nhee.Iu cả nhà <3 Đọc và không phán xét, tất cả chỉ là chất xám (@aiđó hỏi chap 1 riel r fake)…
Thanh xuân không phải lúc nào cũng ngọt ngào. Nó là những khoảnh khắc lặng thầm, những ánh nhìn vụng trộm và những bí mật mà chỉ có hai con người mới hiểu. Hàn Mặc và Nhược Nhược, tưởng chừng đối lập, lại bị kéo vào một vòng xoáy của những cảm xúc phức tạp, nơi lý trí và trái tim đấu tranh không ngừng.…
Hà Khê là một thành phố không nhỏ cũng chẳng lớn với đặc điểm nổi bật là những cây liễu đều hàng thẳng tắp xuất hiện ở khắp mọi nơi người ta đi qua,Đây cũng là nơi bắt đầu thanh xuân năm ấy của Tuệ Nghi và Dương Thiên Hà cùng nhóm bạn,một tuổi trẻ,tuổi thanh xuân khó phai đối với từng người bọn họ.…
Cô gái năm đó 18 tuổi theo đuổi chàng trai nam thần khối trên say đắm , tiếc thay chàng trai năm ấy lại không hề đếm xỉa đến cô . Năm cô 21 tuổi, cuộc sống màu đen của cô lại lần nữa chói chang ánh nắng mặt trời, là cậu nhóc tóc vàng đã đem lòng thương mến cô. Tưởng chừng mọi thứ đã tốt đẹp nhưng một vụ tai nạn đã làm cô mất đi trí nhớ, chàng trai năm 18 tuổi ấy lại quay về…
- "Hơn 2 tuổi thì đã làm sao? Chẳng phải nhìn tôi vẫn "non" hơn cậu ấy sao?"_____- "Đừng phí lời! Có gan động vào người của bà đây thì cũng phải có gan gánh chịu hậu quả!"_____- "Hạ Quân, em dám nói không thích chị chị liền...cưỡng bức em!"- "Em không thích chị. Nào, mau đến đây cưỡng bức em đi, đừng cứ đứng đó nhìn nữa."- "..."…
Vì yêu mà mất lí trí.Khiến cho Kim Taehyung bắt đầu xuất hiện bệnh tâm lý.AnhxHắnKim TaehyungxJeonJungkookThể loại: Niên Hạ, Sát Nhân, Âm Dương Cách Biệt.Tác Giả:Hygge_97…
Sau khi đọc xong hướng giải của bài toán, cái đầu ong ong không hiểu tại sao khúc đó lại ra hằng đẳng thức."Ủa mày ơi sao ra hằng đẳng thức thế""Thì mày nhân cho 4 đấy"Ghét cái cách trả lời này, nhưng chịu thôi, cái đầu của Quỳnh Mai không nghĩ ra được điều thâm thúy ấy."A ra rồi nè mày, à mà sao ra chẵn, lẻ""Cho bằng nhau""Có cao kiến gì hơn không?""Chia hai""Ò, là hai số liên tiếp nên chẵn, lẻ đúng không?", Quỳnh Mai nói với vẻ háo hức vì đã nghiệm ra được bài toán."Chẳng lẽ hai chẵn?"Có thể đáng ghét hơn không trời, chả nhẽ trả lời "Đúng rồi" khó vậy à. Đúng là đáng ghét mãi là kẻ đáng ghét dù học giỏi tới đâu, nói ra câu nào ghét câu đó mà, à mà trừ những hướng giải hay ho.............(Một cảnh khác)Vẫn hàng nét ấy, vẫn chiếc máy ấy, nhưng hôm nay dường như có sự bất ngờ nho nhỏ nào đó sắp được công bố...Vừa thi xong môn Toán khó nhằn, với chút ít thời gian còn lại, Quỳnh Mai mở chiếc facebook mới lập chưa lâu, vừa nhắn tin với các bạn vừa nghe nhạc. Bất chợt, một tin nhắn mới chợt nhảy ra từ cửa sổ chat vừa bật xanh."Đang làm gì thế?""Đang thi Violympic nè, m thi chưa?""Oh, t còn chưa thi nữa, thi xong chưa?""Thì xong mới nhắn chứ ba""Nói nghe cái này nè""Hay thì kể, k thì sống để bụng, chết mang theo nhóe""M nhớ câu "Hôm qua mận mới hỏi đào, vườn hồng đã có ai vào hay chưa k" k?""Bớt bày đặt lại, nay lại văn chương, văn vở cơ, rồi lại làm sao, nói nhanh, t còn có 5' nữa hết giờ nè""Thì t thích m đó, t thấy hình như m cũng chưa yêu đương mà đúng không, quen nhá?"…
"10 năm rồi... anh vẫn không thay đổi nhỉ?""Ừ, em cũng không thay đổi. Rất thích chạy trốn!"Tiếu Nghiên im lặng, không trả lời hay nói gì. Không khí trong quán bar vốn đang sôi động và náo nhiệt bỗng chốc lặng đi, ngột ngạt đến khó thở.Nhưng chỉ có cô cảm nhận được.Tiếu Nghiên liếc mắt sang con người to lớn bên cạnh, anh đã thay đổi rất nhiều.Chàng trai năm đó cô biết là một chàng trai ham chơi nhưng học rất giỏi, bồng bột và tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, nhiều lúc điên lên còn chẳng kiểm soát được bản thân, như một con thú hoan hung dữ... nhưng lại có đôi chút mềm yếu.Nhưng bây giờ đây ở trước mắt cô vẫn là chàng trai năm đó nhưng không còn nhiệt huyết, mà đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, có quyền có thế trong cuộc sống bộn bề.Anh đẹp trai hơn, cao hơn, vai đã rộng hơn...và hơn hết, anh cũng chẳng còn là của riêng cô nữa....Giang Ngụy Thần liếc nhìn người con gái nhỏ bé bên cạnh, gương mặt đỏ ửng lên vì uống rượu, đôi mắt mơ mơ hồ hồ nhìn chằm chằm vào ly rượu vang đỏ.Một câu chuyện dài mà cô chỉ muốn chôn vùi trong tâm trí, không muốn chia sẻ với ai.Vẫn là cô gái đó, nét đẹp thanh tú nhẹ nhàng xen lẫn sự tinh nghịch vẫn còn đó, chỉ là chẳng bao giờ được thể hiện nữa. Thay vào đó là đôi mắt đứa đầy tâm sự và uất ức trong 10 năm, đôi môi luôn mím chặt như không thể nói ra.Giang Ngụy Thần hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm khẽ khàng nói lên vài tiếng:"Thời gian qua em sống thế nào?"(Còn tiếp...)…