(TrạmTrừng) Cầu mưa - liujiancangshu
Nửa cái chân xuất gia trạm X một lòng tu hành hoa sen trừngTân hố, trường thiên, sẽ càng xongNgày mưa tất đổi mớiHành văn lạn, không logic…
Nửa cái chân xuất gia trạm X một lòng tu hành hoa sen trừngTân hố, trường thiên, sẽ càng xongNgày mưa tất đổi mớiHành văn lạn, không logic…
ai có đầu óc phong phú suy nghĩ sâu xa và nhìn thấu tâm can nhân vật trong thể loại yaoi sẽ hỉu không dành cho các thanh niên nghiêm túc và bọn soi mói kì thị 😤😤😤😤🤐…
"Tại sao em lại cười như vậy! Em hạnh phúc lắm à?Mặc dù người giết em là anh sao?Và em muốn nói gì?Tại sao...Ngày hôm đó em lại nói như vậy?"…
Nó_ một cô gái có gia đình không hạnh phúc. Ngay ngày sinh nhật lần thứ năm của cô, cha cô mang về nhà một người phụ nữ khác cùng hai đứa con riêng, nói rằng bà ta là vợ ông, con của bà ta là con ông, đuổi mẹ con nó ra khỏi nhà....…
fic đầu của cưa cưa tung của có gì sai sót mn thông cảm nhe…
Zen, là một cậu nhóc mới 13 tuổi, và là người đã quá hiểu rõ mặt tối của thế giới này.Nó là trẻ mồ côi, nhưng nó có cha có mẹ chẳng qua chết rồi mà thôi.Ở trại trẻ mồ côi nó gặp được một cô nhóc 9 tuổi tên là Rachel trong cảnh tượng Rachel bị bắt nạt bởi những người lớn hơn. Song vài đứa trẻ đồng trang lứa với Rachel cũng có hoàn cảnh tương tự, nó không thích nên đã lao vào bảo vệ. Kết quả bị đánh bầm dập nhưng nó thắng nên chả có vấn đề gì cả.Đám nhóc đó thấy bản thân chúng được bảo vệ nên lúc nào cũng bám và dính chặt lấy Zen giống như cố líu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy. Mặc dù nó tỏ ra khó chịu nhưng nó vẫn mặc kệ để chúng dựa dẫm, thành ra bọn trẻ thấy nước đẩy thuyền, bám chặt Zen như hình với bóng.Lần này nó không muốn mặc kệ nữa rồi, một mực né tránh và rồi dần dần lại quen. Và rồi nó quyết định."Đã lỡ bảo vệ một lần rồi thì bảo vệ thêm vài lần nữa thì chắc cũng chẳng chết được đâu."Thế là nó đã trở thành gia đình của đám trẻ ấy, bảo vệ chúng và là bức tường vững chắc để chúng dựa dẫm.Zen gần như là tất cả của đám trẻ đó.--_--_--_--_Dạo gần đây nó luôn cảm thấy Rachel luôn mất tích trong tầm mắt nó. Vì đám trẻ lúc nào cũng ở gần nó, nên nó luôn thoải mái làm một điều gì đó mà không cần lo lắng gì nhiều. Nhưng vì thời gian Rachel biến mất quá lâu, quần áo lúc nào cũng toàn đất cát đến cả một người không để ý mấy cũng nhận ra được.Có lẽ vì là bị chính suy nghĩ của mình doạ sợ nên nó đã theo dõi Rachel một thời gian.…
"Cà phê và giấy tờ bay vào một đống hỗn độn khi hai người xa lạ va chạm trên con đường vội vã của họ, không biết rằng số phận của họ giờ đã gắn liền với nhau.."…
Fic pỏn và thường mình viết đan xen, nếu có fic OOC quá mong mọi người thông cảm a . Idea nhà làm nên mong mọi người ủng hộ 🙇…
Author: fruitilyTrans: RyFandom: 방탄소년단 | Bangtan Boys | BTSRelationships: Jeon Jungkook/Min Yoongi, Kim Taehyung /Park JiminSummary: Jungkook có thể viết hẳn một cuốn sổ tay tên là Điều Bạn Nên Biết Khi Ở Cùng Một Căn Hộ Với Hai Người Là Soulmate Của Nhau (Đặc Biệt Là Nếu Bạn Chưa Tìm Thấy Soulmate Của Mình Và Khá Là Cay Về Điều Ấy)Hoặc là tóm tắt ver 2: Khi bước sang tuổi 20 là lúc bạn có khả năng kết nối với soulmate bằng cách viết lên da của chính mình, người kia sẽ nhận được điều y hệt. Soulmate của Jungkook không muốn dính líu chút nào đến cậu. Yoongi thì không thể dừng việc làm tổn thương soulmate của mình.Chú ý của người dịch: soulmate = tri kỉ, nhưng ở thế giới tưởng tượng này ý nghĩa của soulmate rất đặc biệt nên người dịch dùng lại từ gốc. WITHOUT THE AUTHOR'S PERMISSION. DO NOT TAKE OUT.…
Không thể nói cho anh biết, cho dù cả đời này có bao nhiêu người con trai xung quanh thì tình yêu sâu sắc nhất trong tim em là anh, đồng thời cũng là người em mãi mãi không thể có trong kiếp này. Nghe nói gấp 1000 con hạc giấy có thể cầu nguyện không biết là giả hay thật.-Anh, anh biết em cầu nguyện gì không? Em hy vọng sẽ được trở về bên anh.-Anh, có phải ước vọng của em quá xa xỉ không? Về bên anh để nhìn thấy anh là được.-Anh, anh đi đâu rồi sao chỉ có một mình em ở nơi này?-Anh, em không nhìn thấy anh.-Anh, anh không cần em nữa ư?-Anh, em mơ thấy ác mộng em đã đến một nơi không có anh ở bên.-Anh, em sợ bóng tối, em càng sợ cô đơn.-Anh, em nhớ anh.-Anh, khi nào em mới được về nhỉ!-Anh, em đã về rồi nhưng anh đã quên em rồi sao?-Anh, hôm nay em mệt mỏi quá, nếu anh ở bên cạnh thì tốt rồi, rất nhớ rất nhớ anh.-Anh, em rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ anh.-...-Cuối cùng em cũng hiểu, cảm giác nhớ nhung đau tới không thở được là gì rồi.-Anh, em rất muốn biết anh sẽ nói gì?Anh sẽ trả lời thế nào.-Anh sẽ nói...sẽ nói. Nghẹn ngào không thành lời, xót xa khàn giọng nói: -Anh yêu em, rất yêu, rất yêu, rất yêu...Ngẩng đầu nhìn sao sáng trên bầu trời, tưởng tượng ra đôi mắt thích cười, ánh mắt dịu dàng, nhớ lại thời gian cùng cô ngồi dưới bầu trời, anh có thể giả như cô chưa đi xa, anh có thể giả như vòng tay chưa từng trống rỗng, anh có thể giả như mỗi ánh sao là tiếng líu ríu dịu dàng của cô, anh có thể giả như...Đêm nay, không có ánh sao.-Em đã đi rồi sao? Lời anh nói em có nghe thấy không? Nếu biết anh sẽ nói lời tạm biệt trướ…
Oneshot Harry Potter viết về cặp đôi Draco và Luna…
Tôi ghét cậu ta - tôi tỏ tình - khi tôi thích - tôi lại trốn tránh…
Khởi đầu bằng một đêm say và kết thúc bằng một đêm "say"…
là plot collab của bạn tớ và tớ nhé 🙆♀️Cảnh báo: OOC…
Xuân hạ thu đông thay vì chờ đợi em đáp lại, tôi càng hi vọng em yêu bản thân nhiều hơn. Cảnh báo: OOC, lower case, nhân vật thuộc về tác phẩm…
Không thể cố quên được, thì hãy cứ nhớ, Hãy cứ nhớ như một thói quen. Rồi dần dần, ta sẽ không còn đau vì thói quen ấy nữa. Nhớ hay quên thì đó cũng từng là người mình yêu thương. Thời gian sẽ trả lại mọi thứ về đúng vị trí.…
"Đó là một thế giới với những điều diệu kỳ. Không, không phải. Bạn thức giấc bởi tiếng chim hót líu lo từ khu vườn ngoài kia. Những chú chim chăm chỉ yêu đời chẳng khi nào thôi cất tiếng hát. Cánh cửa sổ đón chào những tia nắng ấm áp của mặt trời. Một cơn gió nhẹ thổi vào, đem theo cả mùi hương ngọt ngào của hoa và cỏ. Những ngọn núi cao từ đằng xa như mỉm cười chào đón bạn, với làn mây trắng mũm mĩm lười biếng trôi quanh. Thật dễ chịu, bình minh ở miền quê là món quà chào buổi sáng tuyệt vời nhất cho con người, bạn biết điều đó. Nhưng... Khoan. Hình như có cái gì sai sai thì phải? Đó chỉ là một cánh đồng quê hương. Bạn tung cửa, không thèm thay đồ cũng chẳng buồn chải tóc, chạy vội ra ngoài hàng lang rồi phóng đến cánh cửa gần nhất nối với thế giới bên ngoài. Đây là đâu? Sao bạn lại ở đây? Bạn hoang mang, vì đó không phải chiếc cầu thang bạn vẫn lên xuống hằng ngày, vì thứ chào đói bạn mỗi buổi sáng vẫn luôn là những tòa nhà cao chọc trời và tiếng xe cộ ồn ào đến khó chịu. Vì bạn đang chạy trên một sàn nhà lạ. Trong phút chốc, bạn quên mất mình là ai. Nắng ướp lên mái tóc khi bạn chạy trên con đường rải sỏi trắng dường như kéo dài vô tận. Rồi khi bạn dừng lại, một cơn gió nữa lại nổi lên, cuốn theo những cánh hoa trắng muốt. Đôi mắt bạn mở to tròn, rồi khép lại. Bạn mỉm cười. Đây là gió, cuốn những điều diệu kỳ khắp muôn nơi. Đây là nắng, sưởi ấm mọi trái tim cần được chia sẻ và yêu thương. Đây là hoa, rực rỡ cho một đời người hạnh phúc. Đây là thế gi…