[Tokyo Debunker/AllMC] Tự Do Cõi Hoả Ngục
Trước biển lửa bập bùng, người vẫn đến tìm tôi giữa hoang cảnh loạn lạc. Đôi mắt to nhìn tôi nói những lời trăn trối ngỡ là cuối cùng, tôi muốn từ giã cõi đời này người ơi. Thế nên xin đừng để mắt nhoè lệ bởi một kẻ chẳng thiết tha sống như tôi làm gì, tôi nào có xứng để người đau? Khi thước phim kí ức lần lượt lướt qua đầu, hình ảnh của tôi và người cạnh bên nhau lại làm trái tim yên giấc dù cho tôi đang rơi. Ngọn lửa bao phủ mọi thứ và thiêu rụi cả thân xác tôi cùng những miền kí ức của tôi về người.Dẫu cho tôi đã quyết định chết, tôi không hối hận với điều đó. Duy chỉ có điều dang dở tôi vẫn còn muốn làm, tôi muốn bên người nhiều hơn một chút nữa.Tôi tha thiết muốn được trở thành kẻ làm người hạnh phúc. Giữ mãi nụ cười ấy trên đôi mắt của người.. . . Cô biết anh có những nỗi niềm cất giấu, cũng biết anh như chú chim bị giam lỏng trong lồng sắt. Cô cũng như anh, không khác. Ấy vậy mà không như anh, cô muốn sống cho tới phút cuối cùng. Vì bản thân nhỏ bé, có cố nhưng không được thì cũng đành. Nhiều hơn một điều cô muốn nói, cầu ước tháng ngày ở cạnh nhau cô chưa từng ngừng mong mỏi. Cô không cứu được anh rồi, anh muốn rơi. Và rồi để mình cô lại, đơn côi giữa hoả ngục này.…