[Đồng Nhân Phong Khởi Thương Lam] Thương Lam Chi Đỉnh
"Sai lầm duy nhất của ta là vào đêm đó đã không tận tay giết chết ngươi."…
"Sai lầm duy nhất của ta là vào đêm đó đã không tận tay giết chết ngươi."…
Chàng hào hiệp, chàng ôn nhu, chàng uy nghi! : vậy "chàng" là ai?Chàng là công tử chốn xa xôiChàng là nam nhân tài hoaChàng là người thuần thục biết bao đường kiếm khó nhằn: thế cuối cùng, chàng là ai?Chàng ấy là kẻ bỏ ta ở nơi trời đôngLà kẻ đưa ta vào đường chếtLà kẻ lấy đi trong trắng của taLà kẻ đưa ta vào hang quỷ dữLà kẻ ...gieo tương tưgieo nỗi nhớgieo mơ mộng... cho ta!…
Có những mối nhân duyên trên đời, không cần vội vã, chỉ cần chầm chậm mà đến.Nguyễn Ngọc Diệu Anh - cô gái của những giai điệu dịu dàng, yêu đàn hát và say mê những điệu múa. Một buổi sáng mùa hạ, giữa dòng người tấp nập của kỳ thi tuyển sinh, cô vô tình nhìn thấy một chàng trai. Ánh mắt anh lướt qua cô trong khoảnh khắc, nhưng trái tim cô lại lỡ nhịp thật lâu.Nguyễn Vũ Duy Khang - một nam sinh luôn xuất sắc, được mọi người ngưỡng mộ vì thành tích học tập, nhưng lại trầm tĩnh và có phần nhút nhát. Cậu không biết rằng từ hôm ấy, có một người vẫn âm thầm dõi theo mình, chầm chậm bước vào thế giới của cậu.Thanh xuân của họ là những lần vô tình lướt qua nhau, những cảm xúc nhẹ nhàng như làn gió đầu hạ, những khoảnh khắc chầm chậm nhưng đầy ý nghĩa.Liệu rằng, khi chầm chậm tiến đến gần nhau, họ có đủ dũng khí để nắm lấy tay đối phương?…
Câu chuyện của tôi với các môn học…
đọc thử đi là biết…
Duyên cho Thành Vũ gặp Ánh Hồng, mỗi người đều có ngôn ngữ tính cách hình thành nên cảm xúc của riêng họ. Cả hai cùng tỏ tình và cùng từ chối lẫn nhau, rồi họ vẫn được dẫn dắt gặp nhau bởi chữ duyên. Nhưng kết quả lần này có khác đi không..…
đừng đọc…
Đọc và cảm nhận.Nguồn Facebook,sưu tầm...…
Thành Hạ vì chấn thương do bị bắt bạt từ nhỏ cậu mất hoài toàn cảm xúc đối với bất kì thứ gì đặc biệt là sợ hãi. Cậu sống như một cái xác không hồn, cha mẹ cậu cũng vì vậy mà ly dị. Cố gắng sống qua từng ngày mệt mỏi cậu thi đại học với số điểm thủ khoa tỉnh vì thế cậu được tranh dành của các trường đại học dù biết tính cách cậu lập dị họ vẫn không ngần ngại mời chào. Nghĩ rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn, nhưng vào một tối nọ cậu lững thững đi về căn nhà tồi tàn của mình. Đến trước cửa cậu mở cửa đi vào miệng than vãn nhưng đâu ngờ cậu lại bước vào một nơi đỏ thẩm với từng bóng ngờ mờ ảo họ cảm thán 'lại đến một người nữa à-mong cậu sẽ sống sót'. Không hiểu gì cậu quay lại tìm cánh cửa nhưng cánh cửa đã từ khi nào biến mất cậu ngạc nhiên thốt lên hỏi 'đây là đâu vậy?' một người đi ra khỏi làn sương nói với cậu rằng đây là "nhà" của chúng ta cậu không hiểu gì định hỏi thêm thì bỗng xung quanh tối lại -cậu ngất đi-.…