Tác giả: yue. Đây là câu chuyện về cậu bạn nam sinh midori kenji 16 tuổi. Cuộc sống học trò của cậu vô cùng bế tắc và khổ sở. Không một ai chịu lắng nghe và thấu hiểu cho cậu, kể cả gia đình. Nhưng cho đến một ngày, cậu đã gặp được ánh sáng của đời mình. Và những khoảng trống trong lòng midori cũng được lấp đầy từ đây.…
Sáng sớm mở mắt nhìn thấy cậu, tôi bất giác mỉm cười.10 năm rồi nhỉ? Tôi phải cảm ơn cậu nhiều lắm, vì cậu mà tôi có ngày hôm nay!Hôm nay, tôi gặp cậu! ♥ Tình yêu của tôi...P/S: Truyện của tui. Kết vui nên đọc đi nhá !! Chủ yếu là chuyện linh tinh, tui vun góp lại thôi.=)) Ảo ảo sao a, thích hay không tui không ép a!!…
Ai cũng có một Original Character của riêng mình, cho nhân vật ấy những đặc điểm nổi trội, những điều bản thân có hoặc không thể làm ngoài đời. Hoặc đơn thuần, đó là ước mơ, là hy vọng của chính chủ. Lưu ý: Không ăn cắp, không copycat, không tự ý lấy idea, không đem đi nơi khác.Profile of Original Character Nơi đăng: Wattpad (account Hoofkwartier123) _ Người đăng: Cả nhómBản quyền: thuộc về nhóm Hoofkwartier, vui lòng tôn trọng tác phẩm.Số lượng chương: Phụ thuộc vào từng thành viênNgày mở: 2 tháng 7 năm 2022 _ Ngày đóng: chưa xác định…
Câu chuyện chính là trang nhật kí của chính tôi- một cô gái 17 tuổi. Xoay quanh những biến động gia đình. Câu chuyện thực sự mang tất cả những kí ức về người chị song sinh trước khi qua đời... Mong mọi người có thể đón đọc một cách chân thực nhất.…
Bộ này mình đọc thấy cũng là sủng công, thụ thích công / thụ si hán, công thì chỉ có lo sướng thôi chứ chẳng quan tâm gì cả. Vì truyện khá dài nên mình sẽ chỉ edit 1 phần thế giới trong đó, kiểu mỗi thế giới đều như cốt truyện riêng vậy cho nên các bạn không cần lo đọc không hiểu cốt truyện nha. Với cả toàn đụ nhau thôi, chẳng có gì đâu =)))))…
Một cô gái đã quên những cảm giác ngọt ngào, đẹp đẽ, thế giới này vô cùng thô bạo và ngu ngốc là suy nghĩ luôn bám theo cô. Một anh chàng cũng như vậy, khi nhìn thấy cô buồn, thì anh cảm được sự cảm thông, tuy nó lạnh như anh vẫn muốn được cảm nhận hơi ấm khi hai người cộng lại Vì "trừ" với "trừ" được "cộng" màTình đầu.…
Gồm một số bài trắc nghiệm tính cách và những chia sẽ của mình về lĩnh vực tâm lý, triết học Lưu ý: Hãy tôn trọng nhau, tiếng Việt có cả ngàn từ hay hãy dùng nó, đừng nói lời cay đắng…
Confession này được lập ra để mọi người có thể bày tỏ tình cảm,tìm fic,giao lưu về các couples nam - nữ.Các confession sẽ được đăng tải vào những lúc tớ rảnh,những confession được gửi sau 5h chiều sẽ được đăng tải vào ngày hôm sau.Link gửi cfs : https://docs.google.com/forms/d/e/1FAIpQLSd9zQZj0aHkKl2WjOZGirpJxINsSKmAK_L0QETS9rBdaX4-rQ/viewform?usp=sf_linkNếu không copy được link thì hãy vào tường nhà tớ.…
Truyện cách đây cũng được khoảng 1 năm, về cái ngày mà đứa em họ tôi từng thân, đã mất, một đứa bé mới chập chờn vào lớp 3 chưa rõ về sống chết. Cái tuổi của con bé còn quá nhỏ.. để nó phải chịu đựng những khổ đau này, khi nó phải rời xa trần thế vĩnh viễn, trong cái tuổi vô lo vô nghĩ, còn chưa hiểu về chữ đời.. cầu cho đứa em tôi từng thương.. bay mãi lên trời xanh...đi về một nơi tươi đẹp và hạnh phúc.. " Em không cần hướng đôi mắt nhỏ ấy về chị và gia đình đâu em hỡi, em chỉ cần nhắm mắt xuôi tay, nghĩ về những điều tốt đẹp, và thiện lành thôi em nhé. Nơi trần gian này, gia đình chị và chú thím vẫn sống tốt lắm em à.. cầu cho em một kiếp sau hạnh phúc và yên lành.." Văn án lừa tình, thỉnh đừng tin.…
Nơi đây có đủ mọi thứ; có ngọt, có sủng, có thủy tinh ngào đường, có máu me be bét, ...; có CHs, có MĐTS, có OCs của t/g, ... Nói chung là một tiệm trà bánh rao bán đủ thứ và đôi lúc còn nhận request.-Tác giả: Munn aka đứa sở hữu account nàyThể loại: một mớ hỗn độn?Upload: lúc nào thích thì đăng-…
TRUYỆN : Tôi là gì trong cậu ?TÁC GIẢ : Sóc Câu chuyện xoay quanh cô học trò yêu thầm bạn cùng bàn của mình ...Diễn biến gì thì mời mọi người click vô truyện đọc nhé <3…
đã bao giờ bạn tự hỏi bản thân rằng:" mình có vô dụng không?"Tôi đã tự nói bản thân mình thật không khác gì đống phế thải. Tôi cho rằng có lẽ rác còn có thể tái sử dụng chứ tôi thì không!...Cái cảm giác ấy thật là tồi tệ,xung quanh bản thân tối sầm lại,tôi lại có cớ để lấy mái tóc xuề xòa mà vẫn hay bị mọi người lên án làm cái rèm cửa che đi sất những gì bản thân đang đối mặt. Chiếc rèm cửa ấy đương nhiên rồi cũng phải được vén lên thôi,những khoảnh khắc ấy khiến cho lòng tôi như được thêm phần cổ vũ tinh thần rằng:"hãy vén chiếc màn tội lỗi lên và đối đầu với thử thách đi nào!". Nó cho tôi được phép ảo tưởng ra những viễn cảnh mơ màng để che lấp đi cái cảm giác tội lỗi,yếu đuối.Tôi luôn nghĩ rằng cuộc đời chắc sẽ chẳng mộng mơ như cái cách các nhà đầu tư vẫn thường lôi kéo tâm trí những "con hàng" ngây thơ đâu, buồn là đó lại là thực tế đấy. Nhưng biết đâu được vẫn còn những thứ gì đó vẫn đang chờ đợi chúng ta đến "rước" nó đi thì sao? dù gì thì chúng ta vẫn phải sống thôi!…