Nưóc mắt đầy vơi
Chuyện kể về 1 cô gái vì gia đình đã bỏ nhà ra đi. Những điều gì đang chờ đón cô, hãy theo dõi câu chuyện nhé!!…
Chuyện kể về 1 cô gái vì gia đình đã bỏ nhà ra đi. Những điều gì đang chờ đón cô, hãy theo dõi câu chuyện nhé!!…
con sam này dính người quálowercase…
" dung vi anh ma khoc nuoc mat em roi da qua nhieu..."…
câu chuyện về những chiếc bùng binh trong một lớp học qua góc nhìn của người chứng kiếncảnh báo: lowercase…
Đây là câu truyện của mình hằng ngày, và mong một ngày nào đó tôi của tương lai sẽ đọc lại những dòng này…
Lần đầu Viết truyện có sai xót xin mọi người bỏ qua [Tôi luôn muốn có được thể xác,linh hồn và cả trái tim anh nữa,Nhưng tôi chẳng có gì ngoài thể xác của anh] _MintMint_…
bí mật.…
Kịt mio à, em bít ank hok ưa iem, nhưng . . . iem zẫn sẽ chờ. Bít đou mụt ngày, anh cũng sẽ mềm lòng, phi xe bắt chó qua rước em về làm zợ ank thì shao ☺💔😍🥰😈😭…
Nếu không tìm được một người phù hợp. Sống một mình cả đời cũng có sao...…
Toàn truyện tôi coppy trên mạng rồi chuyển ver sang Hảo-Nga thôi vì thật sự không có thời gian với lại thiếu ý tưởng nữa. Mong mọi người đọc truyện vui vẻ nhé!…
yêu không thể lý giải thành lời nhưng hãy nhìn cách mà họ yêu…
lowercasephạm đức huy đanh đá khó chìu ứ chịu đượcấy thế mà nguyễn tuấn anh lại bằng lòng chịu…
Ngẫu hứng (?)…
Đến mùa này năm sau, các thầy cô sẽ vẫn đứng đó, cậu cũng vậy, nhưng tớ thì không.…
Truyện không liên quan đến đời thực, nội dung đều là giả tưởng, chỉ mượn tên nhân vật.Warning: ooc, r18, bl" Từ đầu nó tồn tại đã là một sai lầm "…
Collab với bạn tôi @YTMinh4, một câu chuyện với hai góc nhìn khác nhau.Đố các bạn biết tôi là ai đó :>…
Yêu nhân và phàm nhân liệu có được tình yêu? Hơn nữa họ đều là nam nhân.Đinh kiến và rào cản, vượt qua hay buông bỏ?…
Tô Nguyệt Miên là một sinh viên năm nhất. Ngày đầu nhập học, cô đã được Quách Thời Dật- nam thần của trường chú ý.…
• Đây chỉ là nơi riêng tư, tôi kể bạn nghe chuyện tôi ở nhà thôi.• Tôi là người hướng nội. • Tôi viết thường xuyên lạc đề ngang, mong các bạn không thấy khó chịu.…
Có những yêu thương mà chỉ khi lặng im ta mới hiểu…