[DM]Anh Quên Rồi,Em Vẫn Sống Mãi Hôm Ấy
Chiều mùa hè, nắng nghiêng qua từng kẽ lá, chảy dài lên mái tóc nâu nhạt của cậu con trai đang ngồi bên bậc thềm. Trong tay cậu là ly kem vani đã bắt đầu chảy xuống theo kẽ ngón tay. Cậu không để ý, chỉ chăm chú nhìn đứa trẻ trước mặt đang ríu rít kể chuyện con chó hàng xóm mới đẻ."Rồi rồi, em kể cái gì cũng dài hơn cả tiểu thuyết," cậu bật cười nhẹ, giọng mềm như gió lướt mặt hồ. Cái giọng ấy, không có một chút sắc cạnh, chỉ toàn là dịu dàng và yếu ớt.Đứa bé - mười bốn tuổi - nghe thế liền phồng má, giậm chân một cái, rồi ôm chầm lấy cậu, quên cả tay mình đang dính kem.Cậu giật mình một thoáng, rồi cũng vòng tay ôm lại. Mùi tóc trẻ con thoảng qua, ngọt như kẹo bông đường, ấm như ký ức mãi mãi chẳng thể tan."Ừm..." - cậu khẽ cúi đầu xuống, thì thầm - "Anh hứa... cả đời này sẽ che chở cho em mà."Tên cậu là Minh Quân - cái tên nghe thì có vẻ mạnh mẽ, nhưng ai nhìn cậu rồi cũng sẽ chẳng tin cậu có thể bảo vệ ai. Gầy guộc, da trắng gần như tái, giọng nói thì lúc nào cũng như sắp khàn đi. Nhưng đứa trẻ kia lại tin. Tin đến mức mười năm sau, cái lời hứa đó... trở thành một ám ảnh.…