GEMINIFOURTH"Họ gặp nhau dưới tán cây hoa anh đào. 1 trong 2 mang lòng thầm mến đối với người kia. Liệu họ có trở thành bạn, thậm chí là người yêu được hay không?"Author không chuyên văn, viết theo cảm hứng. Motip có vẻ không mới, truyện mang màu nhẹ nhàng, mạch truyện chậm, có xôi thịt đầy đủ nhưng sẽ tới khi đúng thời điểm. Truyện có sự thay đổi về độ tuổi nhân vật so với các diễn viên ở đời thực.Mọi người ai hợp gu có thể đọc, không hợp gu có thể out ạ. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad.Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.…
Chào các bạn. Mình là Khả :> Vì trước đây minhf đã mua và đọc quyên này và không thấy trên wattap có nên mình muons up truyện cho các bạn đọc :> Mong các bạn ủng hộ :> • Tên truyện: Sai Phi Bách Lý • Tác giả: Nguyệt Xuất Vân • Dịch: Mạn Lam Trân • Thể loại: Ngược, sủng, cổ đại, HE • Trích đoạn: Bách Lý Hàn cầm chiếc khăn chùm đầu đi về phía Lưu Sương, đến lúc này chàng mới nhìn rõ dung mạo của nàng.Khoảnh khắc, trong mắt chàng vụt lên một tia ngạc nhiên bối rối, lông mày dần cau lại, nụ cười trên khoé môi cũng theo đó mà đóng băng, vẻ dịu dàng trong mắt không còn, tấm khăn trùm đầu trong tay lặng lẽ rơi xuống đất như thể bị ruồng rây...." Ngươi là ai? "Nàng là ai? Chàng hỏi nàng là ai?Thử hỏi, một tân nương khi nghe thấy phu quân hỏi mình như thế trong đêm đoongj phòng sẽ cảm thấy thế nào? Câu "Cầm tay nàng mà hẹn mấy lời: Sống bên nhau mãi đến hồi già nua" của chàng, lẽ nào không phải nói với nàng?"Xin hỏi vương gia muốn cưới ai?""Lưu Sương!... Nhưng ngươi không phải nang ấy.""Thiếp chính là Lưu Sương.""Ngươi thật sự là Lưu Sương?""Sai rồi!" Chàng khẽ lẩm bẩm, chỉ thấy ần ý như sóng ập đến, dần dần vùi lấp ckang, phu nhân mới cưới của chàng không phải người mà chàng thích , thật nuc cười làm sao. Sai rồi ư? Chẳng lẽ ý chàng đã sai khi cuoi nàng?" Sai ở chỗ nào? Xin vương gia nói rõ." Lưu Sương không kìm được nỗi bi thương trong lòng, nhẹ hỏi" Ngươi không phải cô gái mà ta muốn cuoi."…
Nếu sau này chúng ta gặp lại nhau, khi anh chưa có vợ, em cũng chưa thành gia lập thất. Liệu có còn muốn quay trở lại cảm giác của những ngày tháng yêu đương mãnh liệt, chúng ta bên nhau mà không màng danh lợi, không vì địa vị và không quản ngại thế giới tàn khốc ngoài kia? Em chỉ cần khẽ gật nhẹ đầu, mỉm cười với anh thì dù sau này có ra sao, anh cũng không bao giờ hối hận. Dù chỉ trong một tích tắc, một khoảnh khắc được ở cạnh em như những ngày xưa ấy, anh nguyện đánh đổi: cả thể xác, cả tâm trí, cả cuộc đời và cả trái tim anh. Biển người thật rộng mà cũng thật chật. Chúng ta dễ dàng tìm thấy nhau nhưng cũng dễ dàng lạc mất nhau. Và nếu muốn gặp lại, chẳng biết phải chờ đến bao giờ. Có những cuộc gặp gỡ đã định sẵn là hạnh phúc, nhưng cũng có những mối tình, định sẵn là phải chia ly.…