này bn xênh xắn kia oi . Có phải bn đag rất áp lực phải ko nào . mik cũng vậy nhx mik đã tìm cách vượt qua áp lực đóo. Vậy lên chắc hẳn bn cx sẽ vượt qua được sau khi đọc câu chuyện này của mik , I LOVE U 🫶🏻🫶🏻 🫶🏻🫶🏻🫶🏻iu công túa nhìu lémmm.…
Tôi hỏi em saudade là gì?Em trả lời saudade là cảm giác nhớ nhung ai đó hoặc thứ gì đó từng thuộc về mình, nhưng giờ điều đó, người đó đã mất rồi và sẽ không bao giờ quay lại.Tôi lại hỏi em có từng thuộc về tôi không?Em trả lời có nhưng sẽ biến mất và không bao giờ quay lại.Vậy thì em đi đi, cứ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi và hãy yên tâm, tôi sẽ không phát điên lên để đi tìm em, tôi sẽ cho em đi đến bất cứ đâu mà em thích. Cho đến khi mà em không chịu đựng nổi cảm giác nhớ tôi mà quay trở lại, lúc đó tôi tuyệt đối sẽ không để em chạy thoát nữa đâu.oOoChúng tôi hỏi cô ấy saudade là gì?Cô ấy trả lời saudade là sự hiện diện của sự trống vắng, là mong muốn tìm lại một thứ gì đó hoặc một ai đó mà chúng ta quý trọng nhưng chúng ta biết sẽ không bao giờ tìm lại được.Chúng tôi lại hỏi cô ấy có từng cảm thấy trống vắng không?Cô ấy trả lời có nhưng cho dù có thực hiện lời hứa đó thì cũng không thể lấp đầy được cuộc đời của cô ấy.Cô ấy đã thất hứa với chúng tôi, đã nhẫn tâm để lại một khoảng trống mãi mãi không quên được ở những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời. Nhưng chúng tôi không giận cô ấy, chỉ mong một ngày có thể dùng tất cả sự dịu dàng của thế giới này và tặng cho cô ấy một cái ôm thật ấm áp.…
Những tháng ngày trôi qua ,liệu có thể thay đổi lại từ đâu không ,có thể bắt đầu lại từ đầu không ,hay chỉ là 1 ước mơ vụt qua như sao băng chợt loé sáng rồi lại vụt tắtNgọc Bích vốn là 1 cô gái vô ưu vô tư vui buồn đều thể hiện ra mặt ,nhưng vận mệnh đã thay đổi cuộc đời cô khi cô thi trượt đại học . Những nỗi buồn cứ thi nhau ập tới nước mắt không còn trên mi thay vào đó chảy từ trái tim ra ,không thể nấc thành tiếng chỉ có thể từ từ gặm nhấm ăn mòn cô.....n hi vọng vẫn còn liệu ô trời có thể giúp cô thay đổi vận mệnh cuộc đời cô không hãy cùng cảm nhận cùng nv…
http://vietphrase.com/go/www.f5zw.com/txt/162.htmlvăn án :“ tao năm , ngươi hoa cúc rớt . ”“Σ( ° △ °|||)!!” bổn văn lại tên 《 tiết tháo , tiết tháo , ngươi đi đâu vậy nha ~》《 hệ thống quân cùng ngươi nhặt mập tạo 》《 một một một tao năm huyết lệ sử 》 bổn văn còn tên 《 bàn về ăn bồ đào không ói bồ đào da đích nguy hại tính 》《 không ói da ngươi tựu xuyên việt liễu yêu 》 cống hiến hoa cúc , cứu vớt thế giới ! chúng ta khẩu hiệu là ——“ cong cong không nghĩ tới , lạp lạp lạp lạp nữa/rồi !” ở không hoàn toàn thống kê , đem có mạt đời , ngụy thân , sống lại , ân phách , thú nhân , trúc mã , tu chân , rách kính nặng viên ( đời sơ thiết định ) , cùng với hướng đạo cùng lính trinh sát , võ hiệp , thứ tự sắp hàng chẳng phân biệt được trước sau . thông báo 【 bổn văn nguyên kế hoạch 1 tháng 28 ngày vào ngay cả hơn 3 chương , ngu xuẩn tác giả đã bị miệng miệng đảm nhiệm tàn phá ! lấy thân trả nợ ! hoan nghênh gia nhập cúc cùng tao năm , gõ cửa chuyên văn tên tất điền , không điền không thêm thứ lỗi , bầy dãy số :421299902 đâm đâm đâm ~~~ .…
Như ơi, tớ có chuyện muốn nói với cậu, đã lâu lắm rồ, nhưng tớ chưa có cơ hội để nói raVậy cậu nói đi, tớ sẵn lòng nghe cậu nói~♡, cô mỉm cườiChuyện là....…
Tại phòng y tế, hên cho Nhã An là natri acetat (CH3COONa) và etanol (C2H5OH) không gây độc khi tiếp xúc với da nên cô chỉ bị phỏng nhẹ. Sau khi sát trùng và băng bó vết thương, cô y tế có việc nên dặn An ở lại nghỉ ngơi rồi ra ngoài, để lại cô và Phong một mình ngồi trong phòng. Vì sợ mất bài trên lớp, An gắng gượng ngồi dậy và đang tính bước xuống giường thì đột nhiên, một cánh tay to lớn kéo cô lại, và khi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một tiếng ''tách'' vang lên, và ngay lập tức, An cảm nhận được đôi môi mềm mại của Phong đang đặt trên má mình."Cậu điên hả, làm cái gì vậy ?"Cô hét lên và dơ tay định tát cho Phong một cái nhưng cậu đã nhanh tay đỡ lại. Cậu nắm chặt cổ tay cô, đến mức cô muốn rút về cũng không được mà tiến tới cũng không xong, rồi cậu nói với giọng điệu đầy vẻ mỉa mai pha chút đe dọa :"Bị thương rồi mà vẫn hung dữ quá nhỉ. Tốt nhất là cậu nên nằm xuống đi, bằng không tôi sẽ đưa tấm ảnh này cho cả lớp, đặc biệt là cậu bạn kia xem và không quên kèm theo thông báo rằng hai ta đang hẹn hò đấy. Chắc là vui lắm nhỉ !"Từng chữ cậu thốt ra khiến cô chỉ muốn nhào đến bóp chết cậu cho bỏ tức. Cô không hiểu sao cậu lại đối xử quá đáng với cô như vậy trong khi cô có gây thù chuốc oán gì với cậu đâu chứ."Sao cậu dám..."Không đợi cô nói hết câu, Phong ghé sát tai cô cười nhạt."Có chuyện gì mà tôi không dám. Cậu nghĩ thái độ giận dữ của cậu khiến tôi sợ hãi sao. Chẳng qua cũng chỉ như một con mèo nhỏ đang kêu gào bất lực vậy thôi."Nói đoạn cậu buông tay cô rồi xoay người bỏ đ…
Chào mừng bn đến với trại cai nghiện OTPPPPP!!Nơi mà lớp tôi tha hồ bung lụa với những pha bẻ lái đi vào lòng đất :))(Trong đây tôi sẽ xưng tên thật cụa nhx tụi phá hoại khối...)…
Tên tiếng trung: 他的偏爱失控了Tác giả: Yêu Trà ( 与茶热恋)Nguồn: 番茄免费小说Edit: Di NoãnKHÔNG UP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC/ KHÔNG NHẰM MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI------------[Cô gái học bá mềm mại tự ti x Chàng trai phóng túng lười biếng ngông cuồng][Bối cảnh đại học + Song khiết + Giả lãng tử + Thầm mến thành sự thật + Nam chính chưa từng thích ai khác + Ngọt ngào trêu ghẹo] Văn án:Phó Từ Dữ luôn là nhân vật phong vân của Đại học Kinh Thành, xuất thân từ hào môn danh giá, phóng khoáng bất kham, kiêu ngạo khó thuần, bên cạnh không thiếu các cô gái, nhưng chưa từng thật lòng với ai.Mọi người đều nói, kiểu người như vậy sẽ không bao giờ thu lòng vì ai cả.Cho đến một ngày, có người nhìn thấy vị tiểu thiếu gia kiêu ngạo của giới hào môn Kinh Thành, trong một đêm mưa, cùng một cô gái che chung một chiếc ô, cúi người dịu dàng hôn cô, gọi cô bằng giọng điệu cưng chiều: "Bảo bối."Chiều chuộng đến mức chẳng còn giới hạn.Mùa hè năm mười sáu tuổi, Hạ Tri Trà thích một người-Phó Từ Dữ.Cô biết anh là ngôi sao trên cao, không thể chạm tới, nên chỉ có thể giấu kín tình cảm, lặng lẽ kiên trì trong góc khuất suốt ba năm trời.Không ngờ, năm mười chín tuổi, cô và Phó Từ Dữ lại gặp nhau ở đại học.Sau đó, vì một trò chơi, cả hai có một mối quan hệ ngắn ngủi.Hạ Tri Trà luôn hiểu rõ, mình chẳng qua chỉ là thú vui tiêu khiển lúc nhàn rỗi của Phó Từ Dữ, sớm muộn gì cũng sẽ bị anh chán ghét như bao người khác.Nhưng giấc mộng đẹp ngắn ngủi lại khiến cô không thể không đắm chìm.Cho đến khi tin tức Phó Từ Dữ đ…
Giang Ý và Lục Nhược sẽ đến để mở chương đầu cho bộ truyện. Giống như một đoạn nhạc đệm, hai người họ ở bên nhau có được kết tinh là Giang Dật, cũng chính là nam chính trong câu truyện. Giang Dật không phải kiểu người âm thầm làm mọi thứ, hi sinh lặng lẽ không ai biết. Tiểu Kiều Gia hỏi đến cậu ấy sẽ thẳng thắn thừa nhận. Giang Dật cũng không gắt gao chiếm hữu nữ chính. Cậu ấy là dùng từng lần bảo vệ che chở cho Tiểu Kiều Gia dần dần chiếm được trái tim của cô ấy. Về sau này Tiểu Kiều Gia rất tò mò, Giang Dật trong mắt cô giống như một gã cà lơ phất phơ đội lốt học bá, thích vung tay hành hiệp trượng nghĩa chứ nửa phân cũng không thấy có dính dáng gì đến việc cậu ấy tất cả đều là vì bảo vệ cô. Giang Dật khi ấy mỉm cười, hôn lên tay Tiểu Kiều Gia giống như cách kỵ sĩ tôn thờ công chúa của hắn. Đoàn Kiều Gia có cá tính mạnh mẽ, trong các mối quan hệ bạn bè đều đối đãi hết mình. Cô ấy có con mắt nhìn người để kết giao, cũng là người có thù tất báo. Cô sống một đời đến năm 18 tuổi, từ một đứa trẻ được thương yêu nhận ra bản thân chỉ đang sống trong sự lừa dối. Trọng sinh sống lại năm 16 tuổi, Tiểu Kiều Gia trở thành đứa trẻ không ai thương. Đoàn Kiều Gia dẫu sao cả hai đời sống lại đều chưa thực sự trưởng thành, cô ấy còn nông nổi, ngông cuồng nhiều khi suy nghĩ thiếu chín chắn. Làm nhiều điều phản nghịch nhưng sau cùng những thứ mắt thấy chưa chắc đã đúng cũng đến ngày phơi bày. Cô ấy có Giang Dật luôn bảo vệ che chở, có một người dùng cả đời để chăm sóc yêu thương,…
Lưu lại suy nghĩ và ký ức trong quá trình trưởng thành của bản thân. Có những chuyện mình kể chi tiết, vì mình muốn nhớ. Có những chuyện mình viết mơ hồ, vì mình muốn quên. Đây là nỗ lực, là để sống tốt hơn, nhưng chưa hẳn có tác dụng. Nếu tìm thấy bản thân là một nhân vật mơ hồ trong dòng văn của mình, cũng đừng vội buồn, mình nói muốn quên, chẳng qua là vì biết rõ sẽ không bao giờ quên mà.Nếu tìm thấy bản thân xuất hiện thật rõ nét, thì làm ơn, trân trọng mình nhé.Ngoài nguyên do ban đầu là để giải tỏa và lưu giữ kí ức, mình sẽ cố gắng nỗ lực viết hơn nữa, vì không thể để khả năng tiếng Việt của bản thân bị mai một, sẽ không.…
Thể loại: fanfic, giả tưởng, đô thị hiện đại...Couple: Văn Nghiêm VănSố chương: chưa xác định Gió hoang vu trên đồi đất vắngThổi hồn tôi tìm đến chốn bình yên...Người nọ có nói một câu "tôi đưa cậu về với gia đình" Nghiêm Hạo Tường về với nơi mình sinh ra, câu chuyện về gia đình, tình cảm, chiến trường giai cấp được đẩy lên đến đỉnh điểm...Liệu rằng cậu có nhận được tình yêu, tìm được tổ ấm thật sự.Thất Độc Châu một châu thổ đặc biệt những con người đặc biệt, sống cùng nhau trên một hải đảo tách biệt với thế giới bên ngoài bởi lớp sương mù dày đặt.Thế giới bên ngoài không ai biết về sự tồn tại của Thất Độc Châu trừ người dân của châu thổ này.Cùng Hạo Tường khám phá hải đảo vô thực và con người nơi đây nào.…
Tác giả: Leith x Mạc. Mỗi chúng ta, ai cũng từng lạc vào những giấc mơ kì lạ. Một sinh vật với hàm răng nhọn hoắt và trong tay là chiếc rìu bảy tấc, những chú yêu tinh mang trên mình một bộ mặt gớm ghiếc. Hay, đơn thuần là một chú thỏ từ trong câu chuyện "xứ sở thần tiên" dẫn dắt bạn vào bao mộng mị ? Đến đây nào, để tôi dẫn cậu vào thế giới riêng của tôi, chỉ có hai ta, và những bẩn thỉu mà giấc mơ tôi vốn vẽ lên chúng. Những câu đố khó hiểu, những sinh vật huyền bí, những nỗi sợ không tên, tất cả cuối cùng đều chỉ là một giấc mộng.…
Vạn nhân mê côngGặp qua Cố Thừa An người dữ dội may mắn, hắn giống như bầu trời một vòng minh nguyệt, ái mộ người của hắn suốt cuộc đời phủ phục ở bụi bặm ý đồ đụng vào hắn góc áo.Rồi lại dữ dội bi ai, ở bọn họ lưu lạc năm tháng, hắn lấy tốt đẹp tư thái chen vào bọn họ trong lòng, giống như một cây hải đường, hắn sống ở cao chi, trước nay khinh thường đi xem phía dưới bùn đất bi ai mọi người.Hắn, sống ở tất cả mọi người trong mộng.Hắn, không thuộc về bất luận kẻ nào.Chú ý:Bổn văn là mau xuyên văn, công bảo vạn nhân mêBên trong thụ hoặc nhiều hoặc ít hoạn có phương diện nào đó tâm lý bệnh tật, công bảo đối với bọn họ nói là cứu rỗi.Bổn văn không có hệ thống, chúng ta công bảo nên sống được tự do tự tại, thả bay tự mình.Mỗi cái thế giới công bảo khả năng sẽ đối nào đó người có hảo cảm, nhưng cũng không sẽ thích thượng.Hắn xuyên qua, là thể hội chúng sinh trăm thái, khả năng tìm mất mát ký ức.Công khống có thể đọc, nhược công cường thụ, đại ái mĩ nhân côngTag: Ảo tưởng không gian, yêu sâu sắc, kiếp trước kiếp này, mau xuyênTừ khóa tìm kiếm: Vai chính: Cố Thừa An ┃ vai phụ: Chính mình phẩm ┃ cái khác: Công khốngMột câu tóm tắt: Vạn nhân mê công ở mỗi cái thế giới mê đảo chúng sinhLập ý: Cho dù chúng ta là tiểu thuyết trung tiểu nhân vật, giống nhau có thể tại thế giới lưu lại thuộc về chúng ta dấu vết…
Gửi cơn mưa hạ!Cảm ơn vì đã đưa anh ấy đến như một giấc mơ của riêng tôi...-MiaGửi cơn nắng hè!Cảm ơn vì đã cho một thiên sứ như cô ấy đến xoa dịu tôi...-LeonHai con người, hai chiến tuyếnCuộc gặp gỡ tình cờ lại trở thành sợi dây định mệnh kéo họ lại gần nhau hơnChàng trai là một học bá, học giỏi, chăm chỉ, toàn diện, đẹp trai, mẫu hình lý tưởng của một học sinh hoàn hảo trong mắt mọi ngườiCô gái lại là một học sinh tài năng, xinh đẹp, giỏi giang, nổi tiếng nhưng lại lười học, quậy phá luôn khiến giáo viên đau đầu.Hai người, tính cách khác biệt vô tình bị cuốn vào vòng xoáy của tình yêu, cuộc sống. Mẫu thuẫn có, ngọt ngào có và sự đau lòng cũng có. Liệu sẽ có kết thúc nào cho hai người họ? Liệu sau cơn mưa trời sẽ sáng chứ? Hãy để thời gian là câu trả lời...------------------------Hello mọi người, mình MiLaSi đây, cái tên thật giống như những nốt nhạc nhỉ? Mình cũng mong rằng câu chuyện mình viết nên sẽ khiến cho mọi người cảm nhận được sự thăng trầm trong cảm xúc đến nội dung và cả những nhân vật nữa. Mình chỉ mới bắt đầu viết truyện thôi nhưng mong rằng mọi người sẽ ủng hộ nó cũng như MiLaSi nha! Chúng ta hãy dừng lại cuộc nói chuyện này và đến với chương đầu tiên thôi nào ^ ^…