Tại sao ta lại cứ si ngốc một người ngay từ cái nhìn đầu tiên? Tại sao ta cứ âm thầm hướng theo bóng hình của người đó? Tại sao ta ngu ngốc không bày tỏ để tình cảm cứ vậy mà lớn dần? Tại sao...tại sao? Hàng vạn câu hỏi khó mà trả lời được vì ta đã đơn phương ai bao giờ đâu?…
LÀ anh, đem lại cho tôi cảm giác đặc biệt, cảm giác như chúng tôi là một phần trong cuộc sống của nhau. Tôi đã bật khóc trong hạnh phúc vì tưởng rẳng mình cuối cùng cũng đã tìm được tình yêu , tìm được một nửa của cuộc đời mình . Sau tất cả thì có lẽ cảm xúc của tôi đã sai , có lẽ tất cả chỉ là sự ngộ nhận của bản thân về một tình yêu đẹp đến mở hồ. đúng vậy, những thứ quá đẹp, quá hoàn hảo thì lại không giống thật.…
Tôi từng ảo tưởng bản thân mình khi đã tiếp xúc được gần cậu sẽ có thể ích kỉ kéo gần mối quan hệ này lại. Nhưng, rồi mơ cũng phải đến lúc tỉnh, sét đánh ngang tai khi cậu đã ngỏ lời tỏ tình người trong lòng mình...…
Lần đầu tiên bạn biết đơn phương một ai đấy là khi nào thế? Hiện tại khi nhớ lại bạn còn lại trong bạn là một cảm giác thế nào? Mãn nguyện hay tiếc nuối hay hụt hẫn... Hay đơn giản hơn là không còn cảm giác nào khác nữa; bật chợt trong lòng cực kì dễ chịu và ấm áp chăng.…
Nếu thực sự muốn đọcHãy vào đọcComment lịch sự,không chửi tục và những điều vô văn hoá khác.Không thích xin mời click backNhững ai anti BTS thì đừng vào.…
"Hai người quen biết nhau như thế nào?"Mỗi khi bạn bè hỏi tôi câu hỏi đó, tôi chỉ cười. Tôi cũng chẳng biết chúng mình quen nhau như thế nào nữa. Hai người xa lạ, bỗng dưng nhắn tin cho nhau, hỏi thăm nhau, cười với nhau, tâm sự với nhau, thân tình, gần gũi. Tôi và cậu dường như khác biệt. Tôi luôn cười đùa vui vẻ, còn cậu lại sống khép mình. Nhưng mà này chàng trai giỏi lý, chắc cậu biết rằng hai điện tích trái dấu thì hút nhau. Bằng một cách diệu kỳ không sao giải thích, hai chúng mình từ hai người xa lạ trở thành thân quen. Chúng mình lắng nghe những bí mật thầm kín mà trước giờ chẳng nói cùng ai. Chúng mình tâm sự về chính chúng mình mà không ngại ai chê cười. Khi ở bên nhau, chúng mình được là chính mình.Và cậu có biết không, tôi rất hạnh phúc khi trở thành một phần trong cuộc sống của cậu, cũng rất hạnh phúc khi có cậu là một phần trong cuộc sống của tôi. Tôi yêu cậu! Đó là một trong những điều tôi không thể nói ra. Thôi thì viết những dòng này...(Chắc cậu không đọc được đâu, nhưng nếu đọc được thì hãy nhớ rằng tôi luôn dõi theo cậu!)…
Hoàng Sa Bạch đơn phương Chi Lam Hy 3 năm Vào Năm Đại Học Cậu Núp Dưới Một Cái Bàn Gần Cuối Lớp Chờ Đợi Hy Tới Khi Nghe được Tiếng Bước Chân Cậu vẫn Quyết Định Ngồi Im Chờ Y Đến Gần Nhưng...1phút,2phút,rồi 8phút, Cậu Quyết Định Chui Ra Nhưng Lại Ngựng Chân Lại Khi nghe Tiếng Hôn Vang Khắp Phòng Học Cậu Cuộn Tròn Người Lại Âm Thầm Rơi Nước Mắt Cậu Cố Nuốt Đi Những Cái Nức Cục Mà Lắng Nghe Tiếng Thở Hắc Và Những Cái Thì Thầm To Nhỏ Phải Cậu Biết Rất Rõ Đó Là Chi Lam Hy Và Bạch Nhã Phương Vì Trên Người Hy Có Mùi Hương Của Rượu Vang Đỏ Và Bạch Nhã Phương Là Mùi Bánh Ngọt Sao 30p Ân Ái Thì Họ Cũng Bất Đầu Bước Chân Ra Ngoài Nhờ Đợi Tiếng Bước Chân Đã Xa Cậu Im lặng Chạy Thật Nhanh Ra Khỏi Lớp Và Leo lên Hành Lang Xuống Đó Là Tầng 3 Của Ngôi trường Tiếng Va Chạm Mạnh Của Da Thịt Và Tiếng Bê Tông Lạnh Kêu Lên Một Gõ To Xung Quanh Đột Nhiên Im lặng một Cách Lạ Thường Vài Giây Sao Tiếng Hét Đau Tai Của Vài Nữ Sinh,Chỉ Vì Một Chút Dại Dột Mà Mất Đi Một Sinh Mạng Có Đáng Không? Chỉ Vì Một Tình Yêu Nhỏ Bé Đó Của Cậu Mà Kết Liễu Một Thế Hệ Trẻ?.…
Mình là một người không giỏi viết lách, truyện này được mình viết dựa trên những gì có thật và đã xảy ra trong cuộc đời mình, về mối tình đầu, mối tình đơn phương, mối tình năm 17 tuổi... Bởi đây là tình cảm rất đáng nhớ đối với mình, mình muốn lưu giữ lại. Mình mong rằng những bạn đọc có thể cảm nhận được tất cả ý nghĩa và tình cảm của mình sau khi đọc xong câu chuyện. Cảm ơn tất cả mọi người!!…