"Ở đây không được hút thuốc đâu." Prem nói, không trách móc, chỉ đơn giản như kể một sự thật hiển nhiên."Sao vậy? Ai cấm?" Boun nhả ra một làn khói mỏng."Không phải ai cấm. Nhưng nơi này... không thích mùi đó." Lời nói của Prem nghe có vẻ bí ẩn, nhưng ánh mắt cậu ta lại hoàn toàn nghiêm túc, không một chút đùa cợt.…
Những tin mà mình đăng lên là gom lại từ all các nguồn khác nhau Cập nhật hàng ngày những tin tức mới nhất về EXONếu bạn có ý định đem bài mình đăng đi đâu thì ok vẫn được. Nhưng đừng quên ghi CR nhé ^^~Ngôi nhà EXO luôn chào đón tất cả EXO-L…
"nói em nghe đi seokjin, tại sao anh lại yêu hoa đến thế?" ..."vì cứ mỗi lần ngắm hoa là một lần anh tự nhủ với bản thân taehyung của anh đẹp hơn hoa ngàn vạn lần."…
> Cậu ấy từng yêu tôi bằng cả trái tim - còn tôi thì cứ hết lần này đến lần khác khiến cậu tổn thương.Tôi nghĩ cậu sẽ mãi ở đó, mãi chờ, mãi tha thứ...Cho đến một ngày, cậu không còn nữa.Người duy nhất từng thật lòng với tôi - lại rời đi trong cô đơn và đau đớn.Và tôi... mãi mãi không còn cơ hội để nói lời xin lỗi."Hối hận muộn màng" là câu chuyện về một tình yêu đã đánh mất, một trái tim không thể quay về, và một người - cả đời sống trong ân hận.…
-"Tôi chỉ muốn ly hôn thôi,dù thế nào cũng k ở cùng con người như anh"Anh tức giận,nắm chặt cổ áo ng kia"Tôi có gì không tốt sao?Hết lần này đến lần khác em muốn trốn tránh tôi,giúp cuộc em muốn tôi phải làm sao đây?"Không khí.....…
✿ Tittle: The Spell✿ Author : cuckungyeu @ asianfanfic✿ Translator : Nhím - lawliet_hn✿ Beta rds : cuckungyeu @ asianfanfic :)✿ Pairing : HunHan✿ Characters : SeHun, LuHan và các thành viên Exo✿ Disclaimer : các nvật thuộc về nhau, nội dung thuộc về tác giả và bản dịch thuộc về mình.✿ Category : fluff, romance✿ Link : Fic gốc✿ Description :" Bạn nghĩ ai đã mang hai người đó đến với nhau?"" Một câu thần chú mà họ không cách nào thoát khỏi "----Làm thế nào để một ai đó phải lòng bạn?Thời gian ? Tiền bạc ? Hay là sự kiêu hãnh?Uhm, LuHan đã dành cả năm cuối đại học để tìm kiếm điều gì đó thực sự quan trọng hơn cả...✿ Translator's foreword:Dù sao đó cũng là một câu chuyện tình yêu thật dễ thương. Bạn chẳng biết khi nào tình yêu sẽ đến với mình. Nó có thể đến vào lúc bạn buồn nhất, lúc bạn vui nhất hay bất cứ lúc nào mà bạn không ngờ tới. Đơn giản chỉ là bạn đã dính "thần chú tình yêu".Link wordpress: https://nhimsua.wordpress.com/2013/05/04/k-the-spell-trans-long-fic-hunhan/…
Giấy đã cho tôi một chỗ nằm thật yêm, Giấy ru tôi bằng những khúc hát dịu êm, giọng ru của Giấy khiến tôi quên bẵng mọi việc xung quanh, Giấy giống như bà tôi vậy, ở cùng giấy tôi không phải sợ gì hết. Với tôi Giấy là một người rất thông thái, Giấy buộc chặt tôi vào ước mơ của mình bằng những chi tiết rất rõ ràng, Giấy chỉ tôi biết rằng rõ ràng với Giấy thì những gì tôi làm sẽ rõ ràng theo, Giấy còn định hướng tương lai cho tôi nữa, nhờ Giấy tôi không bị hoang lạc như những bạn cùng trang lứa, mà tôi rất thành công, đối với một đứa bé 7 tuổi, thì đã định hình được tương lai là một điều hạnh phúc không gì sung sướng hơn, nói thêm " tôi là một đứa bé không gia đình, tôi sống với Giấy đã hơn 15 năm, lúc mới sinh ra, cha tôi yêu thương tôi vô cùng, ông đã hi sinh tất cả để tôi được tròn trịa, mẹ tôi thì đã biệt tích khi tôi ra đời, nhưng tôi luôn cảm nhận được tình yêu của mẹ qua những cơn gió, gió mát và cả giông bão. Có lẽ số phận đã an bày, buổi sáng nọ, ba tôi bị cướp sạch toàn bộ gia sản, bao nhiêu mồ hôi, nước mắt, cả máu,.. đau đớn, ba tự sát, bỏ lại tôi đứa bé 5 tuổi, một mình bước tiếp trên cuộc đời, nhưng ba đã để lại một vật, mà tôi không bao giờ quên ơn, chính là Giấy ( những trang giấy trắng tinh, có lẽ số phận không nói cho ba hay cho tôi biết rằng chúng tôi phải làm gì, nhưng ba đã nói cho tôi biết điều đó qua hành động.)…
Đây là nơi mà một cô bé 2004 bày tỏ tâm trạng hằng ngày của mình. Đôi lúc cũng là những câu truyện trong quá khứ hay là những câu truyện tưởng tượng của bản thân. Vì chẳng thế nói với ai nên nó sẽ bày tỏ lên đây, nơi mà mọi người không ai biết nó là ai.Kieru trong tiếng Nhật có nghĩa là biến mất.…
__Con người sẽ không một ai hoàn hảo cả. Vì thế, cô luôn học cách tha thứ và lãng quên. Nhưng sức chịu đựng của con người có giới hạn. Một nửa kia không thuộc về mình, thì cố níu giữ lại làm gì? __…