583 Truyện
[Update] Chỉ là em

[Update] Chỉ là em

82 2 3

Tác giả: Mộng Nguyệt Y ĐìnhThể loại: hiện đại, hắc bang, ngược thân, HE. Chương: chưa xác định Nội dung: Trong giới hắc đạo, trong cái bóng tối ấy có một người chưa bao giờ xuất hiện dù chỉ một lần. Chỉ sử dụng chữ và số hiển thị cho nghề nghiệp của mình (đừng nghĩ đến kế toán :3). Ai cũng đều biết trên thế giới 'hacker mũ đen' chỉ duy nhất 3 người. Nhưng điều đặc biệt nhất chỉ có một cô gái trong top ấy. - Cô xinh đẹp, thông minh, đa tài, nhanh nhẹn, giỏi võ, múa phím là nghề của cô. Làm việc cẩn trọng, tất cả lão đại đều phải nhờ đến kĩ năng của cô để trộm dữ liệu và các con chip. Nhưng thông minh đôi khi lại chẳng giúp ích được gì. Đầu óc lắm lúc có vấn đề, giải quyết một việc nan giải chỉ cần 2', giải quyết việc của đứa trẻ con cũng có thể làm lại cần tận 30'. Ông trời trước giờ chưa cho ai không cái gì! - Anh chủ tịch tập đoàn nghiên cứu công nghệ. Âm mưu, tính toán thâm hiểm, chưa một ai không biết đến anh và càng không muốn gây hấn với anh. Sát khí đầy mình, uy nghiêm lẫm liệt. Quá khứ đau khổ, nội tâm phức tạp, khó tiếp xúc, chỉ cần sống sai với anh người đó ắt phải chịu hậu hả khôn lường. Vậy khi yêu anh ta ra sao, có thay đổi không?? * Cáo non gặp sói già thì ra sao, người đi cướp người giăng bẫy. Ai hơn ai, ai phục ai mời mọi người tiếp tục theo dõi bộ truyện trên!!! - Mộng Nguyệt Y Đình -…

NHẬT KÝ HÔN NHÂN HẠNH PHÚC

NHẬT KÝ HÔN NHÂN HẠNH PHÚC

6 1 1

Tôi là Thư Hân.Anh là Nam Tuấn.Chúng tôi không quen không biết gì đến nhau. Chỉ là vô tình năm đó anh ngồi cạnh tôi, thế giờ anh ấy đã là chồng tôi rồi.Anh ấy rất cao, có thể che ánh nắng mặt trời cho tôi. Nhưng người anh ấy rất dễ lạnh, mỗi lần như thế đều mượn tôi để sưởi ấm, vì người tôi lúc nào cũng âm ấm. Anh ấy thích bóng rổ, đội trưởng đội bóng rổ của trường. Còn tôi thích uống sữa milo và bánh quy, chẳng có chức danh gì trong lớp. Anh ấy không bao giờ học bài, nhưng vẫn sẵn sàng đạt điểm cao môn Toán. Tôi luôn học thuộc bài, nhưng mỗi lần kiểm tra toán đều nhờ vào vị cứu tinh bên cạnh.Anh ấy nói anh ấy ít cười nhưng tôi không thấy thế, mỗi lần gặp anh tôi đều thấy anh cười rất vui vẻ.Thân hình tôi không thon thả, đầy đủ da thịt nhưng anh ấy bảo không như thế, anh bảo tôi còn ốm hơn trái banh bóng rổ của anh ấy hay cầm. Đó là lời nói dối xoa dịu sao ? Anh nói anh thích tôi vì mùi hương tóc tôi. Nhưng lúc say xỉn anh lại nói anh thích tôi vì tôi đầy đủ da thịt, tất cả các cô gái khác quá ốm không phải người anh thích. Tôi có nên vui khi nghe như thế không ?Anh ấy ... là Nam Tuấn. Là ánh sáng ôn nhu chiếu rọi cuộc đời tôi. Yêu anh lấy anh là món quà đẹp đẽ nhất Chúa ban tặng tôi. NHẬT KÝ HÔN NHÂN HẠNH PHÚC là câu chuyện chữa lành, chỉ có vui có ngọt, không có đớn đau ganh ghét. Hãy enjoy những điều tích cực để bản thân luôn hạnh phúc nhé.…

[ĐAM MỸ] Nông gia độc ' phi '

[ĐAM MỸ] Nông gia độc ' phi '

15 0 14

Văn án:Lăng Kính Hiên-một danh y hành tẩu khắp thế gian, đồng thời cũng là một sát thủ khét tiếng. Một tay cứu người, một tay lấy mạng, khiến cả hai giới hắc bạch nghe tên đều khiếp sợ. Ấy vậy mà một sớm tỉnh lại, hắn phát hiện bản thân xuyên không đến một nơi nghèo rớt mồng tơi, trong tay chẳng có gì ngoài bốn bức tường, lại còn "tặng kèm" hai tiểu hài tử đang chờ được nuôi lớn. Nhìn cảnh trước mắt, Lăng Kính Hiên chỉ biết đỡ trán thở dài-kiếp này còn có thể thảm hơn được nữa không?Nghiêm Thịnh Duệ-bậc thân vương duy nhất trong Thanh triều được phong tướng quân. Một lần thi hành nhiệm vụ bất ngờ, hắn đường đường là chiến thần oai hùng, thế mà lại rơi vào cảnh... biến thành một kẻ si mê thê tử. Hoàng thất nghe tin mà chỉ biết thở dài lắc đầu. Nhưng hẳn bọn họ không biết rằng, để khiến một nam nhân lãnh khốc như hắn cam tâm tình nguyện cúi đầu, vị thê tử kia há có thể là người tầm thường? Một thân y thuật tuyệt thế, độc dược vô song, kẻ nào dám chọc vào nàng, hắn nhất định khiến kẻ đó sống không bằng chết!..."Cái gì? Ba mươi văn? Ngươi cướp của à mà bán đắt như vậy?!"Vào một ngày nào đó, Lăng Kính Hiên dắt theo hai tiểu hài tử ra chợ mua nhu yếu phẩm. Tiểu tử năm tuổi vừa nghe giá liền đỏ bừng mặt, tay nhỏ siết chặt lấy túi tiền cũ kỹ, như thể chỉ sợ bạc trong tay bay mất. Nhìn cảnh này, Lăng Kính Hiên không khỏi dở khóc dở cười. Trời ạ! Chúng ta vất vả kiếm từng đồng lẻ, chẳng lẽ còn phải dè sẻn đến mức này sao?Rốt cuộc, sau một hồi cò kè mặc cả, bọn họ v…