Đông Chí
"Đị.t m.ẹ ,tôi còn có thể dạy cả nhà cậu chửi bậy đấy ."***"Chu Thế Việt ,đồ khốn nhà cậu !" Ngôn Nhất Chi không nhịn được ,cô hoàn toàn không thể nhẫn nhịn được với con người này. Sự tức giận đã thực sự lên tới đỉnh điểm ,mặt mày cô tức đến đỏ bừng. Thực sự cô không hiểu nổi tại sao một con người luôn có thể bình tĩnh đối mặt với mọi tình huống như cô ,đối diện với Thế Anh hoàn toàn như một gã hề nhảy nhót ,trở nên cọc cằn ,thô thiển người khác nhìn vào cũng thấy khó coi."Tôi đã rất cố nhẫn nhịn ,Chu Thế Việt cậu....cậu...cậu !!""Chửi bậy chán quá ,Chi bé nhỏ ,tôi thấy cậu còn phải học hỏi thêm." Thế Anh mỉa mai ,nhếch mép nở một nụ cười chế giễu."Hơn hết ,tính cách cậu cọc cằn ,nhẫn nhịn được bao lâu ?Tôi đang giúp cậu giải tỏa đấy thôi . Tên người ta cũng nhầm ,cậu là người hay là vịt ? Là Nguyễn Thế Anh ,Nguyễn Thế Anh rõ chưa ?""Cậu...!!"***"Đị.t m.ẹ mày ,thằng đĩ mày dám động đến cô gái của tao ?" Thế Anh lập tức tóm lấy cổ áo Bạch Văn ,cậu cao giọng hét lên thật lớn."Tao mới chỉ chạm vai ,mày giận cái gì ?" Bạch Văn nhướng mày ,nở nụ cười tự mãn khiêu khích Thế Anh."Thằng chó ,một sợi tóc mày cũng không được đụng .Đ.ịt m.ẹ nó tao đã hứa với cô ấy sẽ không văng tục nữa nhưng xem ra với mày thì không bao giờ.""Mày có thể chạm vào ai tùy thích nhưng riêng cô ấy thì đéo .Nếu mày còn quấy rối Chi bé nhỏ của tao một lần nữa tao nhất định sống chết với mày !"…