GIỮA BA TẦNG TRỜI."Có những nơi không thuộc về đất, cũng chẳng thuộc về trời. Chúng nằm ở giữa - nơi ánh sáng va vào bóng tối, nơi sự sống được gieo bằng máu, và ký ức không chỉ thuộc về con người. Đó là nơi mọi lựa chọn đều có giá, và một đứa trẻ - nếu không bước tiếp - sẽ bị nhấn chìm bởi chính im lặng mình mang theo."…
Lần đầu gặp nàng ôm hắn"đừng sợ có ta đây" đó là người thứ 2 trừ mẫu thân không hắt hủi hắn. Lần thứ hai gặp nàng dắt tay hắn chạy thoát khỏi nguy hiểm "đừng sợ mau chạy theo ta" Hắn âm thầm thề sau này chỉ có hắn mới bào hộ nàng "Ngươi dựa vào gì để ta tin ngươi" nàng cười nhẹ nhàng khuôn mặt như pha lê dưới trăng càng kinh diễm "Dựa vào cả đời này ta chỉ có mình nàng" hắn cười yêu nghiệt đôi mắt thâm tình chỉ có duy nhất hình bóng của nàng…
hài, tình cảm gia đình, xuyên không, thiên về nội tâm nhân vật Cô gái Kikane là một cố gái bình thường ở thế giới củ - vâng đó chỉ là vỏ bọc để che đậy thân thế thật của cô .Cô đã chết và xuyên vào thế giới One piece liệu cô có thể thay đổi diễn biến câu truyện? (lần đầu viết truyện còn sai sót rất nhiều nên mong mọi người thông cảm ạ, mình viết truyện này chỉ vì tự nhiên trong đầu nó trào ra mấy cái ý tưởng để tạo nên truyện ,chúc mọi người đọc truyện vui vẻ :3)…
Thiên Lam với Bảo Khánh ngày xưa cùng một ngôi làng và nảy sinh tình cảm khi hai gia đình gần nhau và thân thiết . nhưng vì công tác của cha mà Thiên Lam phải đi Duy Thì 4 năm trời không có cơ hội gặp lại Bảo Khánh . Bảo Khánh cũng rất buồn và sau khi Thiên Lam đi được 1 năm , Khánh theo người anh trai của mình lên Đông Tuyền vì anh có công ty ở trên đó . Qua 4 năm ở Duy Thì , ba Thiên Lam lại đươc điều lên Đông Tuyền . Trong khi đó hai người gặp lại nhau nhưng không nhận ra , chỉ duy nhất người bạn thân của Thiên Lam và Bảo Khánh tên Diễm Thư mới biết được vì cô hiểu hoàn cảnh của hai người và biết rõ hai người như thế nào . Thiên Lam thì cũng không hề giàu sang , Bảo Khánh do có anh trai làm giám đốc công ty trên Đông Tuyền nên cũng khá giả . Diễm Thư là một cô chủ nhỏ giàu sang lại được ba mẹ chiều muốn gì được đấy . Khi Bảo Khánh và Thiên Lam nhận ra được nhau cũng dựa theo cảm tính và cảm xúc chính bản thân nhưng hai người cũng có nhiều khó khăn phải vấp qua . cô chủ nhỏ Diễm Thư cũng tìm được tình yêu của mình chính là người bạn thân của Bảo Khánh tên Đăng Lâm . Chuyện tình xoay quanh câu chuyên 4 người nhưng Diễm Thư , Đăng Lâm giàu sang mà hạnh phúc cũng dễ dàng , nhưng nhân vật chính của chúng ta Bảo Khánh với Thiên Lam cũng dễ nhận ra tình cảm nhưng cũng trải qua những khó khăn mai sau do gia đình của Thiên Lam gặp khó khăn . Mọi người đón đọc tiếp diễn biến câu chuyện nhé < tym>…
Cô, chỉ đơn thuần là luôn kiếm tìm cho mình một thứ gì đó giúp bản thân ko bị lạc lõng giữa dòng đời đông đúc nhộn nhịp này, luôn đeo trên gương mặt một chiếc mặt nạ giả dối. Vì hữu ý hay vô tình gặp được một tinh linh. Là một tinh linh kì lạ với nụ cười của nắng, luôn tinh nghịch, bát nháo dính lấy cô ko buông khiến cuộc sống của cô bị đảo lộn... khóc có cười có và rồi cho tới một ngày, cô chợt nhận ra... cuộc sống của cô đã ko thể thiếu tiểu tinh linh ấy... "Em sẽ luôn ở đây! Sẽ luôn đợi chị" Đó là những gì tinh linh đó nói. Với nụ cười tựa ánh ban mai khiến trái tim cô ấm lòng..."Tại sao em luôn bám dính lấy chị vậy?" "Để bù đắp cho chị." Câu nói ấy vẫn luôn vang vọng trong những miền kí ức xa xăm của cô khiến cô nửa không hiểu, nửa nhói thương.+++(Ừm... cái này là tôi viết cho vui thôi nên đừng mong chờ làm gì. Thỉnh thoảng nổi hứng sẽ viết lâu lâu ra một lần.... )Truyện rất rất có xu gây tốn khăn giấy. Thỉnh thoảng có yếu tố gây cười nhưng kết cục có thể làm mọi người tức nghẹn một cục.Truyện này không có nói về tình yêu! Xin nhắc lại không phải tình yêu!Có gì tôi sẽ nhắc tiếp trong truyện.... Tóm lại. Cảm ơn vì đã xem ( ̄∇ ̄)…
Chuyện về một người con gái đáng thương may mắn được sống lại một đờiKhá nhảm nhí, có đọc đừng ném đá quá mạnh, tác giả có nhà rồi, không cần xây mới-3-…
Nô lệ, chỉ cần nghe tên cũng đã hiểu rằng cuộc sống của chính mình không thể định đoạt được. Nô lệ, theo một nghĩa nào đó, chính là tầng lớp khổ sai, bị đày đoạ nhất trong xã hội loài người. Giữa nô lệ và quân vương, một người lúc nào cũng chỉ khom khom cúi đầu, còn một người lúc nào cũng ngẩng cao đầu ngạo nghễ. Giữa nô lệ và quân vương, không bao giờ tồn tại chữ tình, chỉ nên tồn tại duy nhất hai chữ, "HÀNG PHỤC". Hắn là quân vương của một quốc gia giàu có. Hắn luôn đứng trên vạn người, cao ngạo, kiêu hùng từ khi còn rất nhỏ. Tuy vậy, hắn lạnh lùng đến mức tàn bạo, hắn thích săn nô lệ, coi họ như thú tiêu khiển làm vui. Hắn chà đạp họ cho đến khi họ như một cái xác khô chết đi, không thèm ngoảnh mặt thương tiếc. Hắn chính là như thế. Có lẽ, số phận đã định trước nàng chỉ là một tiểu hầu nhỏ bé. Nhưng khi phụ mẫu qua đời, nàng bị bán đi từ nước này đến nước khác, rồi lại lọt vào vương quốc của hắn. Vì cứu chị gái, nàng không tiếc cuộc đời làm thú tiêu khiển cho hắn. Để hắn cưỡi lên cổ, để hắn chà đạp, để hắn làm tổn thương đến lòng tự trọng của nàng. Đau đớn, nỗi đau đớn đôi khi đã đạt đến hết đỉnh điểm của nó....…