Em vẫn nhớ ánh mắt hôm đó - cái nhìn quay lại bất ngờ khi em không kịp quay đi. Em ước mình có thể hỏi: "Anh nhìn gì thế?" nhưng rồi em chỉ im lặng. Vì trong thế giới này, em chỉ đóng vai một người lặng thầm đi qua đời anh - không gây ồn ào, không đòi hỏi.Chỉ là... nếu một ngày nào đó, anh tình cờ đọc được điều này...Em muốn anh biết rằng, đã từng có một người nhớ anh, chỉ vì anh mỉm cười trong một chiều mưa tầm tã.Gặp được anh khiến em thấy như một phép màu vậy....*mọi người có đọc thì hãy đọc vui vui thoi đừng nghiêm túc quá nha. Nó chỉ để lưu giữ thôi à....…
"Gieo Trong Thầm Lặng - Gặt Trong Vinh Quang" là một lời nhắc nhẹ nhàng nhưng sâu sắc dành cho những người đang âm thầm chiến đấu mỗi ngày - không ồn ào, không khoe khoang, không cần ai cổ vũ.Trong thế giới nơi ai cũng muốn được chú ý, ai cũng đua nhau chứng minh, cuốn sách này là một khoảng lặng - để bạn trở về với bản thể sâu bên trong. Nó không dạy bạn cách trở thành người thành công nhất, mà chỉ lặng lẽ trao cho bạn những nguyên tắc, thói quen và triết lý sống giúp bạn trở thành người vững vàng nhất.…
Năm mười bảy tuổi, Giang Tịnh Nghiên một lần nữa mở mắt giữa phòng học quen thuộc, sau khi đã trải qua cả một kiếp đời đau đớn và bi kịch.Ở kiếp trước, cô từng là thiên kim đại tiểu thư, sống trong nhung lụa, có tình yêu, có gia đình, có tương lai rộng mở. Nhưng tất cả sụp đổ chỉ trong chớp mắt.Người con trai cô yêu nhất—Thẩm Mặc Dương—chỉ vì một vụ cá cược vô nghĩa mà biến tình yêu của cô thành trò cười cho thiên hạ. Anh ta rũ bỏ cô để đến bên "bạch nguyệt quang", còn cô, bị phản bội, bị chế giễu, bị ruồng bỏ. Gia đình phá sản trong một đêm. Cô từ tiểu thư cao quý trở thành kẻ lang thang nơi xó chợ, bị nhục mạ, bị đánh đập… cho đến khi chết đi trong đói rét và tủi nhục.Linh hồn cô không siêu thoát. Cô lang thang nơi trần thế, chờ mong cha mẹ sẽ tìm đến mình, nhưng chờ mãi, chờ mãi… chỉ thấy họ bỏ đi không chút do dự. Cô tưởng rằng dù họ không yêu cô, ít nhất cũng có chút tình máu mủ. Nhưng hóa ra, cô vẫn quá ngây thơ.Khi trái tim đã chết lặng, trong đêm đông tuyết phủ, có một người đàn ông xuất hiện. Anh mặc vest đen, ánh mắt lạnh lùng nhưng thẳm sâu, nhẹ nhàng phủi tuyết trên thi thể cô, cẩn thận ôm lấy, rồi khoác áo mình lên xác cô.Anh đưa cô về, an táng tử tế. Rồi ngày ngày đến mộ cô, im lặng đứng dưới mưa như kẻ hóa đá.Cô mới biết tên anh là Lục Trầm Dạ—người nổi tiếng bất hảo ở trường, trốn học, đánh nhau, hút thuốc… một kẻ mà cả đời cô chưa từng để mắt đến.Nhưng chính người ấy, lại là người duy nhất ở lại sau cùng, khi tất cả đã rời bỏ cô.…
Nếu bạn là tôi, bạn sẽ làm gì nếu nhận ra quá khứ trước kia của bạn đã từng là một câu chuyện đúng thời điểm lẫn đúng người?Nếu bạn là tôi, bạn sẽ làm gì nếu nhận ra hiện tại bây giờ của bạn đang là một câu chuyện đúng thời điểm nhưng sai người?Nếu bạn là tôi, bạn sẽ làm gì nếu nhận ra tương lai sau đó của bạn sẽ là một câu chuyện sai thời điểm và cũng sai người?Hoặc nếu bạn là tôi, bạn sẽ làm gì nếu nhận ra rằng đánh mất một người chưa bao giờ là một sự lựa chọn?/I regret losing you./-------------------------------------------* Ảnh bìa được edit bởi @Nnguyennguyen* Tất cả ảnh background mỗi chap đều được edit bởi @queenieriks* Không cho phép chuyển ver và re up dưới mọi hình thức.* Update chap vào thứ ba và thứ bảy hằng tuần.…
Tác giả: Mỡ tiểu thưThể loại: Ngôn tình, cổ đại, xuyên không, ngọt sủng,nữ cường.☆☆☆☆☆☆▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎☆☆☆☆☆☆Vương Tuyết Ngọc ta hận nàng......ta oai hùng một đời, trời không sợ, đất không sợ ,chỉ sợ...mất nàng vây mà nàng lại ngang nhiên cướp mất trái tim ta,rồi bỏ đi như vậy sao?? Tuyết Ngọc ta hỏi nàng:- trước giờ nàng đã bao giờ đối xử với ta thật lòng chưa??Nàng là nữ tử đẹp nhất thế gian, cũng là nữ tử lạnh lùng nhất thế gian....cuộc đời này nàng là nữ nhân ta yêu nhất, cũng là nữ nhân ta hận nhất. 🌸🌸 cảm ơn các bạn độc giả đã đọc truyện, chúc các bạn có khoảng thời gian vui vẻ trong truyện 🌸🌸 ¤¤¤¤《▪︎▪︎▪︎▪︎》¤¤¤¤Mình rất vui khi được các bạn like, share và cmt.…
Bắc Tinh Nhiên vốn là tiểu thiếu gia vô ưu vô lo, ai ngờ nhà đột nhiên bị phá sản, cha mẹ ly hôn, trở thành tiểu đáng thương không ai muốn.Khi cậu vô gia cư, người hàng xóm lớn tuổi Du Gia Xuyên luôn nhìn không vừa mắt tìm đến cậu.Du Gia Xuyên: Cậu đã không ai muốn, vậy không bằng gả cho tôi đi, tôi vừa lúc thiếu một người vợ.Bắc Tinh Nhiên: Bệnh tâm thần, tôi không cần sự đáng thương của anh.Du Gia Xuyên: Là hiệp ước kết hôn, chờ sau này thời cơ thích hợp, chúng ta lại ly hôn, về sau ai cũng không quấy rầy ai.Anh cười: Nhà tôi em cũng quen thuộc, đến nhà tôi sinh hoạt, dù sao cũng tốt hơn lưu lạc đầu đường.Bắc Tinh Nhiên: Hình như quả thật không chịu thiệt?Bắc Tinh Nhiên vì thế liền kết hôn với Du Gia Xuyên.Sau khi kết hôn, Du Gia Xuyên: Chúng ta bây giờ là vợ chồng, ra ngoài ngay cả thắt lưng cũng được không ôm em không thấy kỳ cục sao?Bắc Tinh Nhiên: Được rồi. Ôm eo đi.Du Gia Xuyên: Bạn tôi tới rồi, không thể để cậu ấy thấy chúng tôi chia phòng ngủ chứ?Bắc Tinh Nhiên: Được rồi, nhưng ngươi không được chạm vào tôi!Chồng giả một thời gian sau, một ngày nào đó Du Gia Xuyên có việc đi công tác, không ở nhà.Bắc Tinh Nhiên:...Ngủ không được.Trong chốc lát, Du Gia Xuyên gửi tin nhắn cho cậu: Sao nửa đêm rồi mà em còn đăng bài lên nhóm bạn bè, ngoan, mau đi ngủ.Bắc Tinh Nhiên hừ hừ chít, đỏ mặt viết: Du Gia Xuyên anh khi nào thì trở về? Em nhớ anh.Bắc Tinh Nhiên vẫn cho rằng, Du Gia Xuyên đề nghị kết hôn với cậu, là bởi vì đồng tình với cảnh ngộ của cậu, chờ hai năm sau hiệp ước hết hạn, liền tự động ly hôn, không nợ…