Câu hỏi muôn thuở, chuyện đầu tiên bạn làm mỗi khi mở mắt thức dậy là gì?"Cái mẹ gì dẩy?"Neko Lê sượng mặt lướt điện thoại, cảm tưởng như cách mở mắt nhìn đời của mình có gì đó không đúng. Còn gì ngạc nhiên và bất ngờ hơn khi sáng sớm ngủ dậy, người đồn ang U40 đang độc thân vui tính lại bị cả mạng xã hội đồn là "convobe" của thằng cha nào đấy."Neko, mình phim giả tình thật đi.""Có đóng phim gì mà đòi phim giả hả cha nội?""Vậy tình thật vẫn được đúng không?"Warning: Truyện hoàn toàn hư cấu, delulu trong trí tưởng tượng của mình. HOÀN TOÀN KHÔNG CÓ THẬT.…
"Đừng làm ồn, Jaemin đang ngủ đấy."Lưu ý: Mình không phải bác sĩ, cũng không có kiến thức về ngành y. Những gì trong fic là do mình tự tìm hiểu trên mạng, có đúng có sai nhưng nhấn mạnh đây chỉ là fanfic, có sai sót mong mọi người bỏ qua. Hãy đọc với mục đích chỉ để giải trí nhé. Mình cảm ơn!…
Bản gốc của Dáng Hình Thanh Âm thuộc quyền sở hữu từ tác giả @downpour0721 - cùng một chuỗi những câu chuyện khác vô cùng, vô cùng, vô cùng đáng đọc. Chuyển ver đã được sự đồng ý từ tác giả, vì tuổi và hoàn cảnh của nhân vật không giống nhau hoàn toàn nên đôi khi mình sẽ điều chỉnh một chút chi tiết để mạch truyện hợp lý nhất với nhân vật chính và sẽ tận lực mang Jeonglee hoà hợp với Dáng Hình Thanh Âm - chi tiết mọi người có thể đọc tại 'Một lần nói hết: Chuyện chuyển ver' tại nhà chính của chị M tác giả của bộ truyện nhéMình là supporter của T1-2023 nói riêng và LCK nói chung, mọi người nếu có góp ý gì cứ thẳng thắn với mình nhé. Mình không đăng tải bạn bé này ở bất kỳ nền tảng nào khác ngoài Wattpad mọi người nếu mang em ấy đi đâu thì note lại địa chỉ nhà mình nha, cảm ơn rất nhiều ạ. -------"Sau này anh không đóng cửa nữa."Jihoon vỗ nhẹ lên cánh tay Sanghyeok. "Sau này" sao, cậu hi vọng sau này là có thật. Giấu mặt vào trong vai áo của chính mình đang được Jihoon mặc, Sanghyeok nói thầm:"Sau này anh là nhà của em""Anh nói cái gì, em nghe không rõ"Đêm không một tiếng động. Tiếng một con thằn lằn tắc lưỡi đâu đó ngoài hành lang Sanghyeok còn nghe thấy được, vậy mà Jihoon lại cao giọng nói mình không nghe thấy gì. Anh bấm móng tay vào sâu trong vai Jihoon, cậu hít sâu một hơi nhưng vẫn hỏi dồn:"Hyeok vừa nói gì với em? Sau này cái gì?""Sau này anh ăn mì gói với em, được chưa?"…
Jeon Jungkook biết chính xác bản thân cậu là người như thế nào. Cậu biết bản thân mình muốn gì, mục tiêu của mình là gì, điểm mạnh và điểm yếu của mình là gì và cậu biết rõ người ngoài nghĩ gì về mình. Cậu biết mẹ của cậu luôn yêu thương cậu cũng như tất cả mọi thứ cậu làm và cậu sẽ không bao giờ khiến bà thất vọng. Cậu sẽ không làm bất kì việc gì sai trái trong suy nghĩ của bà. Cậu cũng biết rõ ba của cậu tự hào về con trai của ông ấy như thế nào, ông không ngừng khoe khoang Jungkook với bạn bè của mình. Cậu biết anh trai mình luôn xem cậu như một người bạn thân và dường như cả hai hiểu rõ tất tần tật về nhau. Cậu biết hầu hết các giáo viên đều không có cảm tình với mình, còn các cô gái khác lại mê cậu như điếu đổ, cậu biết bạn bè luôn cảm thấy cậu là một người có khiếu hài hước và đặc biệt hơn hết, cậu biết bản thân mình là một ca sĩ kiêm vũ công xuất sắc.Cậu cũng biết rằng bản thân mình chỉ có tình cảm với phái nữ và đó chắc chắn là một điều không bao giờ thay đổi, cho dù bạn cùng phòng mới chuyển vào của cậu có xinh đẹp thế nào đi chăng nữa.ALL CREDITS GO TO @sophiaw ON AO3BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢVui lòng không đăng tải nơi khác.Chapters: 5/5Translation's status: Completed…
Archen có một cậu thư ký nghiêm khắc.Natachai có một gã sếp lôi thôi.Archen + Natachai =100% sức mạnh nhưng thiếu ai trong cả hai thì con số không phải 50% mà là 0.Yêu nhau lắm cắn nhau đau.…
Đây là một chuỗi truyện ngắn, mỗi chương là một câu chuyện khác nhau kể về việc hai ẻm yêu đương lén lút (và bị phát hiện) như thế nào. Dự là không có cảnh abcxyz gì hết nên ai trên ai dưới quan trọng gì. Phần nào phân rõ stop - boss mình sẽ để ngay tiêu đề tránh việc các bạn vào rồi thất vọng quay ra. Dù sao ấy thì trong mắt mình á thì Ron rất hợp vai bot cho đến khi ghép ẻm với thằng chồn sương thì thực sự muốn ẻm lên top. Tính mình dễ dãi nên sao cũng được. Nhưng tình thú của mình thì rõ ràng. Đương nhiên không có vụ yêu đương hai chiều gì đâu. Cái đó mình nuốt không nổi.Huhu nói gì thì với mình Ron vẫn hợp làm boss í, viết Ron stop khó xỉu.Tôi không rành Harry Potter lắm đâu. Mong đợi gì ở đứa đến chữ Weasley còn phải tra Google chứ? Tôi không sở hữu bất cứ gì trong truyện này. Nhưng vâng, truyện này thuộc về tôi.…
Dạ đây là fic mình chuyển ver, không mục vì đích thương mại gì cả, mình thực sự rất thích truyện này thế nên đã mạn phép chuyển ver. Có gì mong mọi người hoan hỷ ạ.TÁC GIẢ: ÁI ƯỚCFIC CHUYỂN VER XIN MỌI NGƯỜI ĐỪNG ĐEM KHỎI ĐÂY Ạ.…
"Sau này em không đóng cửa nữa."Jaemin vỗ nhẹ lên cánh tay Jeno. "Sau này" sao, anh hi vọng sau này đó có thật. Giấu mặt vào trong vai áo của chính mình đang được Jaemin mặc, Jeno nói thầm:"Sau này em là nhà của anh.""Em nói gì? Anh nghe không rõ. "Đêm không còn một tiếng động. Tiếng một con thằn lằn tắc lưỡi đâu đó ngoài hành lang Jeno còn nghe thấy được, vậy mà Jaemin lại cao giọng nói mình không nghe thấy gì. Cậu bấm móng tay vào sâu trong vai Jaemin, anh hít sâu một hơi nhưng vẫn hỏi dồn:"Jen vừa nói gì với anh? Sau này cái gì?""Sau này em ăn mì gói với anh, được chưa?"…
Thể loại: BHTT, hôn ước, ngọt, trước lạ sau quen- " Tôi và cậu thật không ngờ lại..."- " Biết sao được, do hôn ước cả thôi"Lalisa và Park Chaeyoung là bạn học cùng khối, chạm mặt nhau ở trường nên cũng gọi là có biết về đối phương.Nhưng cũng không đến mức gọi là bạn bè quen biết nhau.Đối với hai người chỉ là bạn bè xã giao giống các học sinh khác.Đâu ngờ được rằng Lisa và Chaeyoung đã có một hôn ước với nhau từ thời cả hai còn được bế bồng.-----Đây là lần đầu mình viết truyện nên có gì sai sót mong các bạn bỏ qua. Có gì các bạn hãy bình luận và cho mình thêm nhận xét nha.…
[ "Um" Kim Dokja nhăn mặt vì cậu thậm chỉ còn chẳng ú ớ được từ gì như một đứa đần độn. "Tôi không biết anh và tôi cũng không biết hoàn cảnh của anh là gì, nhưng anh có thể ở lại nhà tôi một đêm, được chứ?"Bao nhiêu gào thét nội tâm của cậu đã đạt đến cực đại, cậu còn chẳng để ý đến sự im lặng bất thường của hắn (có vẻ như là do sốc), nhưng cậu có nghe thấy hắn ngập ngừng "Cậu... không nhớ tôi?"Kim Dokja nuốt nước bọt trong lo sợ, hắn thực sự đang chất vấn cậu để xem cậu có biết hắn là tên tội phạm khủng bố không à?? Cậu nhanh trí lắc đầu. ]Epilogue!AU. Kim Dokja trở về, tuy vậy, cậu không nhớ gì ngoài tên của mình. Yoo Joonghyuk tìm được cậu 3 năm sau đó.Credit: https://archiveofourown.org/works/25480162Tên gốc: Silver PoplarsTác giả: RitterlichNhớ ủng hộ tác giả nhé!A/N: Theo từ điển các loài hoa của Victoria, chi dương trắng/chi dương bạc (cây) là biểu tượng của thời gian.…
Em vốn là trẻ mồ côi , và em còn mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo . Trái tim em vốn đã không được khỏe , vì bị bệnh tim bẩm sinh nên em luôn gặp khó khăn trong cuộc sống . 19 năm qua em đã luôn chống chọi với căn bệnh quái ác ấy . Còn hắn , hắn dĩ nhiên là một kẻ nhiều tiền . Luôn vung tay cho sản phẩm hắn làm , và em cũng sẽ là 1 sản phẩm mà hắn muốn được sở hữu . Em là cô gái nhỏ xinh đẹp , luôn mạnh mẽ vượt qua những khó khăn trong cuộc sống của bản thân . Hắn tình cờ gặp em khi đi trên đường , lúc đó bệnh tim của em đã tái phát ngay tại nơi đông người , khi đó hắn đã ra tay giúp đỡ em . Em đã mang ơn hắn như vậy , rồi dần dần emn cũng đã lỡ chót yêu hắn . Nhưng vốn dĩ những gì hắn thể hiện ra đều là lợi dụng em ......…
Trần Minh Hiếu từng thề là cả đời này sẽ ghét Trần Đăng Dương. Hắn không ưa cái thằng nhóc lớp 10 mới vô mà phách lối đó, ngoại trừ cái cao thì hắn chẳng thấy cái gì được cả. Ghét ơi là ghét. Trần Đăng Dương chán nản nhìn Trần Minh Hiếu ghi tên mình vô sổ sao đỏ. Thề là cả cuộc đời cậu đi học yên ổn bao nhiêu thì gặp Trần Minh Hiếu là chướng ngại vật đầu tiên. Thật sự thì Đăng Dương cũng không ưa nốt Minh Hiếu.…
Tui cảm thấy bản thân mình khá điên rồ khi ship một cp có vẻ chẳng liên quan gì đến nhau như thế này nên có thể sẽ không có một ai chung con thuyền kì lạ này đâu nhỉ :)) Bởi vì viết ra chỉ để thoả mãn cảm xúc bản thân nên cũng k xác định sẽ viết thành một fic hoàn chỉnh , chỉ là một đoạn ngắn như vậy thôi .Nhưng nếu có ai quan tâm đến nó tui sẽ suy nghĩ để phát triển một fic hoàn thiện kkkk…
"Ông tôi đang trong bệnh viện." Wonwoo nói nhanh, mắt nhìn thẳng vào Mingyu. "Tôi cần tiền để cứu ông ấy. Nếu anh có thể giúp, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì."Mingyu khẽ nhướng mày."Bất cứ điều gì?"Wonwoo gật đầu.Mingyu im lặng một lúc, như đang cân nhắc điều gì đó.Rồi hắn đột nhiên mỉm cười.Một nụ cười không hề ấm áp, mà đầy vẻ thích thú và nguy hiểm."Vậy thì..." Mingyu chậm rãi nói. "Mang thai con của tôi đi."Cả cơ thể Wonwoo đông cứng lại.Cậu ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn hắn, tưởng như mình vừa nghe nhầm."Anh nói cái gì?"Mingyu cúi xuống, ghé sát bên tai cậu, giọng nói trầm thấp mang theo chút giễu cợt."Cậu muốn tiền, tôi muốn một đứa con…
"Anh xăm trổ, anh cục súc, anh đ* thèm quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Nhưng rồi em đến... mặc đồng phục, mang balo bé tí, khóc mếu trên ghế sofa của tiệm anh."…