"Tôi bắt đầu viết những dòng này vào một chiều bình thường. Ngoài trời chẳng có gì đặc biệt - không nắng, cũng chẳng mưa. Giống như tôi - không quá buồn, nhưng cũng không hẳn vui. Tôi nghĩ, nếu không ai kể về mình, thì chính tôi phải là người bắt đầu. Cuộc đời tôi có thể không nhiều sóng gió lớn, nhưng lại đầy những khoảng lặng không ai hay. Và nếu bạn đang đọc những dòng này, có lẽ một phần trong bạn cũng từng thấy mình - đâu đó - trong tôi."…
Ưm.. chủ yếu là mỗi tiết văn trong đầu tôi cứ nghĩ đến Thanh Minh bị dduj ná thở nên cũng muốn chia sẻ với các nàng....Fic viết cho vui chứ điểm văn của tôi nát lắm nên văn phong không ổn thì xin lỗi mọi người trước!Chủ yếu là oneshot.....chắc vậy. Cảnh báo là có H nha các nàng.…
Reader đa phần là nữCó một vài phần sẽ không đúng với nguyên tác cho lắm vì mình có thể không nhớ rõ cốt truyện, có thể sẽ OOCChúc mọi người có thời gian vui vẻ ở truyện của mình💗…
Giữa triệu triệu tỷ tỷ người, gặp được một người có thể nhìn thấy nhau, thật vui. Giữa cuộc sống xô bồ, gặp được người có thể thấu cảm, thật biết ơn. Giữa lợi danh, thật giả của đời, gặp được người có thể nhắn tin thăm hỏi, động viên, thật ấm áp.Em đã thấy mình may mắn...…
Tác giả : Lạc Nhật Tường Vi.Giản gia ở Giang Ninh phủ nhiều đời kinh doanh vàng bạc, nổi tiếng với tiệm vàng lâu đời trong vùng. Giản lão gia không thiếu vàng bạc, nhưng lại luôn mong muốn gia đình mình bước chân vào giới thượng lưu, vì thế mà nảy ra ý định chọn một chàng rể quý cho con gái duy nhất của mình là Giản Minh Thư.Giản lão gia tung lưới khắp nơi, chọn lọc vài chàng sĩ tử nhà nghèo để bồi dưỡng, tặng vàng cho bạc, chỉ đợi họ đỗ đạt để rước về làm rể. Trong đó, Lục Thảng là một "chú cá" trong "ao" của Giản gia, nhưng lại là người mà Giản Minh Thư vừa gặp đã động lòng, thầm gửi gắm tấm chân tình từ sớm. Nào ngờ hắn lại chẳng mảy may rung động, thậm chí còn chán ghét cách Giản gia dùng ơn nghĩa để ràng buộc, đối với nàng chỉ toàn lạnh nhạt, thờ ơ.Đến ngày công bố kết quả thi Hương, nàng và hắn hoàn toàn cắt đứt, hai bên rõ ràng ân đoạn nghĩa tuyệt. Sự việc tưởng chừng đã dừng lại ở đó, đôi bên từ nay trai cưới vợ, gái gả chồng, chẳng còn liên can gì đến nhau. Nhưng ai ngờ, hắn còn chưa rời khỏi phủ Giang Ninh, thì Giản gia gặp phải kiếp nạn, nàng bị thương nặng. Vì báo ân, hắn cứu mạng nàng, nào ngờ khi nàng tỉnh dậy, mọi ký ức ngày xưa đều tan biến.Biết làm sao đây? Giản gia chết hết chỉ còn lại mỗi mình nàng, hắn chẳng còn cách nào khác, đành đưa nàng về kinh thành. Để tránh nàng nảy sinh tình cảm không nên có, Lục Thảng đã lừa nàng."Muội là muội muội của ta."Đúng vậy, Giản Minh Thư giờ thành Lục Minh Thư, rồi lại trở thành muội muội của tân khoa Trạng Nguyên, ở kinh t…
Truyện nói về một cô gái Việt Nam thần tượng BTS và sang Hàn tìm thần tượng của mình.Trải qua một chút khổ cực cuối cùng cũng gặp được và còn được sống chung với idol của mình.Và đặc biệt hơn là còn được yêu người ấy.Trải qua sóng gió rồi cũng được hạnh phúc.…
Tác giả: apronedakai@Ao3Dịch: kĐộ dài: OneshotBáo trước: nam sinh con, ra sữaBản gốc: https://archiveofourown.org/chapters/158695516*Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up dưới mọi hình thức*…
Thể loại: hiện đại, nhất thụ nhất công, ấm áp văn, HEPairing: 2Jun Editor: Minhie Chuyện tình đáng yêu, nhẹ nhàng, hơi chút ngược của cặp thanh mai trúc mã vì hiểu lầm mà xa cách nhau một thời gian dài. Sau nhiều năm tránh mặt nhau, họ gặp lại trong buổi họp lớp...Truyện dễ thương lắm uhuhu"Trong một phòng ngủ ấm áp được trang trí rất đơn giản, hai lớp rèm cửa sổ mỏng manh che khuất ánh nắng tháng năm rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào. Sàn nhà được lát gỗ, một chiếc giường kingsize, một chiếc tủ treo quần áo dựng đứng dựa vào tường, còn có một chiếc ghế sofa đơn. Toàn bộ nội thất đều được sơn màu trắng, điểm xuyết bằng những mảng màu xanh nhạt, ngay cả chiếc ghế sofa làm bằng nhung tơ cũng có màu xanh thanh nhã. Cả gian phòng chỉ có hai màu trắng cùng xanh xen lẫn vào nhau, thoạt nhìn rất hài hòa."Ưm..."Yong Junhyung đang nằm ở trên giường rên hừ hừ, vật lộn một phen rồi mới chậm rãi mở mắt. Cậu dựa vào gối để nâng cao cơ thể mình lên một chút, ôm lấy cái đầu đang đau như muốn nứt ra, lông mày nhíu lại. Yong Junhyung làm việc trong cục cảnh sát, cậu cùng các đồng nghiệp thường xuyên uống rượu với nhau, đã sớm luyện được tửu lượng rất khá, hiện tại cậu không làm sao nhớ nổi tối qua đã uống bao nhiêu chén, mà chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung ra. Xem ra thực sự đã uống quá nhiều rồi... Cậu cố gắng nhớ lại... Những chuyện xảy ra sau khi tan buổi họp lớp cậu không hề có ấn tượng gì nhiều...."…