có những ngày vô cùng buồn bã
Cậu buồn lắm hả ?…
Cậu buồn lắm hả ?…
Cô: Đường Gia Hân 17 tuổi, là tiểu thư gia đình giàu sang Xinh đẹp, tốt bụng, nhút nhát, đáng yêu không giống những tiểu thư khác, cao 1m60Anh: Lâm Vũ Dật 20 tuổi là con 1 trong gia đình từ bé đã thích sống tự lập. Chủ tịch của Tập Đoàn Lâm lớn nhất nhì trong nước. Đẹp trai, Lạnh lùng ít nói, khó gần, tàn khóc bá đạo.......______&_____…
"Tôi đã phải hi sinh nhiều lắm đấy""Tôi thật ngu ngốc, làm gì có ai bao dung tôi chứ"…
truyện t lấy cảm hứng từ một bộ phim có cùng tên á.Fic có tình tiết không hoàn toàn là giống hết bộ phim sẽ có đôi chút thay đổi ạ.…
Cố lão sau khi chết đi vào quỷ môn quan. Ngồi trên chiếc thuyền nhỏ đi vào dòng Vong Xuyên mờ ảo. Hai bên bờ sông là những đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực trãi dài đến vô tận. Xung quanh ánh sáng xanh mờ ảo. Phút chốc lại có những làn khói như ẩn như hiện kéo theo những tiếng rít trong làn sương lạnh. Xa xa nhìn thấy Cầu Nại Hà nối dài hai bên bờ Vong Xuyên. Cây cầu này là nơi tất cả oan hồn đều phải đi qua để trút hết quá khứ đầu thai và tái sinh. Trên cầu có bóng hình quen thuộc. Bóng hình mờ ảo đó quá đỗi thân quen. Bất giác Cố lão 86 tuổi lại rơi nước mắt. Đó phải chăng là chị Ngọc. Sao có thể. Từng giọt từng giọt nước mắt Cố lão rơi nhẹ nhàng xuống dòng Vong Xuyên. Một làn khói tím bao phủ cơ thể. Cố lão cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn trẻ trung hơn. Cố lão đột nhiên biến thành Cố Hiểu Mộng năm xưa trẻ trung xinh đẹp. Thuyền dừng phía chân cầu. Cố Hiểu Mộng nhanh nhẹn như thoi. Nàng chạy nhanh lên cầu tiến nhanh đến nơi có bóng hình đấy. Người mà nàng ngày nhớ đêm mong đến chết cũng mong gặp lại. " Hiểu Mộng ... chị chờ em đã rất lâu rồi!!…
sẽ có tình yêu…
Rồi ngày kia hoa sẽ nở trên mảnh tim khô cằn của em......…