Me
Just me…
Chúng ta đã sống những ngày như vậyRực rỡ như một đoá hoa mùa hạ.…
...…
Đình Long và Thiên Thư quen nhau từ nhỏ, tính khí cả hai một trời một vực, Đình Long thì luôn quát mắng Thư, còn Thiên Thư luôn phải chịu những lời quát mắng của Long. Đình Long phải đi Úc 8 năm và trở về để học tốt nghiệp lớp 9. Đình Long sẽ nhận ra Thư hay không? Qua giông bão cuộc đời họ có thể bên nhau được không?…
_Nếu có thể, anh xin được trở lại mùa hạ năm ấy, giữ em thật chặt và nói câu:"Anh xin lỗi"_…
Cát - đơn thuần và trong sángHải - sâu sắc và tinh tếHọ đã gặp nhau giữa biển tình mênh mông, liệu có thể đi cùng nhau vượt sóng gió cuộc đời?…
"Tuổi thanh xuân của tớ...rực rỡ sắc màu như kính vạn hoa vậy ""Vì có cậu!"…
Đấu đá, 18+ . vv và mây mây…
Một cậu con trai chưa từng biết đến tình yêu...Bỗng một ngày, cậu ấy bước vào ngưỡng cửa cấp III và gặp được người mà cậu ấy yêu...Liệu đấy có được nuôi dưỡng để trở thành tình yêu hay là tình cảm yêu thích đơn thuần của tuổi mới lớn ?Liệu cô gái mà cậu con trai này thầm thương trộm nhớ có hiểu được lòng cậu ?Trải qua nhiều sóng gió thử thách của cuộc đời, liệu... cả hai có được ở bên nhau trọn đời hay "giữa đường đứt gánh tương tư" ?"Tình yêu đôi khi không cần phải thật nồng nàn, lãng mạn. Mà đơn giản tình yêu là sự chờ đợi để được ở bên nhau"…
Thanh xuân vườn trường…
Tại phòng y tế, hên cho Nhã An là natri acetat (CH3COONa) và etanol (C2H5OH) không gây độc khi tiếp xúc với da nên cô chỉ bị phỏng nhẹ. Sau khi sát trùng và băng bó vết thương, cô y tế có việc nên dặn An ở lại nghỉ ngơi rồi ra ngoài, để lại cô và Phong một mình ngồi trong phòng. Vì sợ mất bài trên lớp, An gắng gượng ngồi dậy và đang tính bước xuống giường thì đột nhiên, một cánh tay to lớn kéo cô lại, và khi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một tiếng ''tách'' vang lên, và ngay lập tức, An cảm nhận được đôi môi mềm mại của Phong đang đặt trên má mình."Cậu điên hả, làm cái gì vậy ?"Cô hét lên và dơ tay định tát cho Phong một cái nhưng cậu đã nhanh tay đỡ lại. Cậu nắm chặt cổ tay cô, đến mức cô muốn rút về cũng không được mà tiến tới cũng không xong, rồi cậu nói với giọng điệu đầy vẻ mỉa mai pha chút đe dọa :"Bị thương rồi mà vẫn hung dữ quá nhỉ. Tốt nhất là cậu nên nằm xuống đi, bằng không tôi sẽ đưa tấm ảnh này cho cả lớp, đặc biệt là cậu bạn kia xem và không quên kèm theo thông báo rằng hai ta đang hẹn hò đấy. Chắc là vui lắm nhỉ !"Từng chữ cậu thốt ra khiến cô chỉ muốn nhào đến bóp chết cậu cho bỏ tức. Cô không hiểu sao cậu lại đối xử quá đáng với cô như vậy trong khi cô có gây thù chuốc oán gì với cậu đâu chứ."Sao cậu dám..."Không đợi cô nói hết câu, Phong ghé sát tai cô cười nhạt."Có chuyện gì mà tôi không dám. Cậu nghĩ thái độ giận dữ của cậu khiến tôi sợ hãi sao. Chẳng qua cũng chỉ như một con mèo nhỏ đang kêu gào bất lực vậy thôi."Nói đoạn cậu buông tay cô rồi xoay người bỏ đ…
Tác giả: Nhược DiThể loại: học đường, dramaLengh: LongficSố chương dự tính: 30 chươngHiện tại: 1/30 chương Status: Đang tiến hành…
14/02/24"Căn nhà của nó chất chứa đầy tranhVì con bé đó từng nói thích xem tranh của nó" classic_house203@meiyii06…
Có một người, dành cả cuộc đời để mơ giấc mơ về mối tình đầu...Dẫu năm tháng trôi qua, kí ức ấy vẫn sẽ còn mãi...…
Hiện trường là đôi gà bông họ Kim, cô giáo chủ nhiệm, 40 học sinh lớp 12a1 cùng 1101 nạn nhân xấu số ở trường cấp ba nọ :)…
Đây là một câu chuyện về thanh xuân vườn trường, về tình yêu nhẹ nhàng tuổi ngây ngô, về sự sự rung cảm đầu đờiHạ Mộc Miên- một cô gái trưởng thành từ cái nắng ngọt, cái gió mơn man của cổ trấn. Mang trong mình sự phớt đời, ngây ngô, dịu nhẹTriệu Tử Ngôn - một chàng trai lớn lên trong sự hoa lệ của Bắc Kinh nhưng tính tình lạnh nhạtHai người họ, hai thái cực đối lập. Một sôi nổi, mãnh liệt. Một trầm lắng, nhẹ nhàng. Họ gặp nhau giữa nơi được gọi là thanh xuân vườn trường, gọi nhau bằng danh phận bạn cùng lớp và " gục ngã" trong một tiết trời nắng gắt của hạ chí" Tử Ngôn, cậu ấy à..." Mộc Miên ngập ngừng một lúc, lơ đễnh nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Trời vẫn xanh như thế, nắng vẫn vàng như thế, những đôi chim sẻ vẫn vui như thế ." Cậu ấy, là chàng trai mùa hạ. Là chàng trai mát mẻ nhất trong tiết trời ko mấy dễ chịu này. Cậu ấy... là người tớ yêu nhất" Nói đoạn, Mộc Miên quay sang nhìn tôi nhoẻn miệng cười, đôi chân đung đưa qua từng vệt nắng in hằn trên đất . Trong ánh mắt ấy, tôi thấy Mộc Miên của tuổi 17, một Mộc Miên kiên định, dứt khoát mà tôi chưa từng gặp trước đây" Tại sao vậy?"" Tớ không biết nữa. Có lẽ đó là từ khi cậu ấy đưa cho tớ chiếc áo thơm mùi cây tùng đó, cũng có thể là khi cậu ấy cõng tớ đi suốt 7 km đường biển, cũng có thể là khi cậu ấy thay tớ đỡ một nhát dao. Cũng chẳng biết từ bao giờ nữa, tớ đã quyết định rằng, sau này, nếu không phải là cậu ấy thì tớ sẽ không cùng ai bước vào lễ đường"…
Bạn thuở thơ ấu, cô ngây thơ, anh trong sáng, tưởng chừng có thể bên nhau mãi mãi. Không lâu sau Mạc Tuyết Ly phải rời đi, xa cách Đình Lê Minh khoảng thời gian dài. Người ta thường mê muội mọi điều chớp nhoáng. Chẳng hạn như pháo hoa, cầu vồng, niềm vui và cả những lần rung động. Cô lại vẫn chìm đằm vào vùng kí ức thở ấy, mãi mãi không thoát ra được! Sau này gặp lại, Mạc Tuyết Ly không nhớ anh là ai. Tại sao vậy? Gấp từng con hạc giấy hay viết những bức thư thầm kín, đưa tâm tư vào trong gió, mong người ấy có thể hiểu ra. "Em ghét anh, ghét nhất" "Được, ghét nhất" Em đã từng thấy bộ dạng anh yêu em đến ch.ết đi sống lại, cho nên chỉ cần anh thay đổi tình cảm dù chỉ một chút em liền có thể nhận ra. Giọt sương mai đọng trên cánh hoa tulip, lung linh như những giấc mơ ngọt ngào. Một bức tranh thiên nhiên đầy thơ mộng và dịu dàng!.…
Nhỏ Ân được mệnh danh là mê zai chính hiệu. Zai ở đây phải đạt 4 tiêu chí NGKK:1. N-Ngon2. G-Giàu (Nhỏ nghĩ tự làm giàu hay giàu thừa kế thế nào cũng được)3. K-Không có thật4. K-Không có cửa…
Sinh ra trong một gia đình nghèo đói, trái tim tôi nuôi dưỡng một ước mơ cao xa. Năm tháng thanh xuân vườn trường tươi đẹp, ánh mắt vô tình va phải một chàng trai. Cùng nhau cố gắng, chữa lành tổn thương trong trái tim mỗi chúng ta. Liệu tương lai tươi đẹp có đến với kẻ như tôi?…
Tôi và anh tưởng chừng như đã có nhau nhưng có lẽ chúng ta đã sai....._ Có lẽ đó chỉ là một chuỗi thanh xuân tốt đẹp của hai ta, và chỉ có hai ta biết đến nó mà thôi.......…