Title: Lời hồi đáp từ thanh xuânAuthor: Vi_PhongPairings: KaiShin (Kaito Kuroba và Shinichi Kudo)Rating: KGenre: Thanh xuân vườn trường, ngược, SEStatus: Đã hoàn thànhDisclaimer: Tác giả viết vì mục đích phi lợi nhuận"Thanh xuân giống như một cơn mưa rào mùa hạ, dù bản thân có ướt đẫm hay cảm lạnh như thế nào đi chăng nữa, vẫn muốn mãi mãi đắm chìm dưới làn mưa ấy..."Câu nói đó, ám ảnh cả đời của một người ...…
Không ai thương tiếc cho cuộc đời anh . Tại sao đến em họ cũng cướp đi mất , số phận đã thương lòng đưa em tới bên anh . Có chết ! Anh cũng giành lại ... - Trần Đăng Khoa mày điên rồi , vì con nhỏ đó mày hoá điên rồi . - Đúng ! Tôi điên thì đã sao , mấy người cướp đi cuộc đời của tôi còn chưa đủ sao . Lý do duy nhất để tôi tồn tại cũng cướp đi ! . Thử hỏi với mấy loài súc sinh có khác là bao . Hai người bị sỉ nhục giận tím mặt , không gian trở lên vô cùng hỗn độn . - Nuôi mày khôn lớn , đủ lông đủ cánh để về mày đáp lễ bố mẹ mày như thế à . Cậu ngước mặt lên trời cố gắng kìm nén , bàn tay bấu chặt vào da . Cuối cùng không kìm được , khoé mi lăn dài một giọt nước mắt . - Thử hỏi mười bảy năm qua đã bao lần ông bà nuôi tôi một ngày. Bà sinh tôi ra vứt đứa con còn đỏ hỏn ở ngoài bụi cỏ . May mắn tôi được người ta nhặt về cứu lấy một mạng . Sau khi về bà bỏ mặc tôi nhịn đói nhịn khát , sống với bà tôi không bằng một con chó . Bà lên nhớ tôi không hề muốn được sinh ra . Cũng chưa một ngày nào muốn sống . Bà sinh tôi ra phải có trách nhiệm và nghĩa vụ . Thử hỏi có một người làm cha mẹ nào tàn nhẫn như ông bà không ...!!!.- Hạ Linh em đang ở đâu , em đừng bỏ tôi một mình . Tôi đau đớn lắm , xin em ! Tôi cầu xin em đừng bỏ rơi tôi một mình !!!. Không có em tôi không sống nổi , em là giới hạn chịu đựng cuối cùng của tôi ....…
Tên: Bạn cùng lớpTác giả: JannGiới thiệu:Taehyung và Jungkook quen biết nhau từ nhỏ, vừa là bạn vừa là địch cùng nhau phấn đấu, mọi người nghĩ hai người là anh em xã hội chủ nghĩa... Cho đến khi bắt gặp Taehyung gặm môi Jungkook trong lớp học... Gì cơ!???…
tác giả : Hạ Vũ thể loại : đoản văn. ngẩu hứng, tình yêu và những kỷ niệm tuổi thanh xuân Chắc hẳn trong mỗi chúng ta ai cũng sẽ có một thời thanh xuân để nhớ, dù có trưởng thành bao nhiêu, dù những bộn bề ngoài xã hội đã khiến ta bận rộn bao nhiêu thì khi ngồi lại, tận hưởng dư vị của cuộc sống, chỉ cần một tách cà phê và một bản nhạc nhẹ nhàng du dương cũng đủ khiến ta nhớ về những kỷ niệm xưa cũ, những ký ức đẹp mãi mãi đọng lại trong lòng mỗi người, tuổi thanh xuân thật đẹp tôi ước gì thời gian mãi dừng lại ở năm tháng ấy. Thanh xuân như cơn mưa rào, cơn mưa ghé qua cuộc đời ta gột rửa những nổi buồn nơi đáy lòng và cuốn trôi đi những năm tháng tươi đẹp của tuổi thanh xuân ấy. Dù là ai đi nữa ắt hẳn sẽ một lần ướt mưa.…
~ Bỗng một ngày, bao kỉ niệm chợt ùa về, từng chi tiết, cử chỉ, ánh mắt hiện rõ từng chút một trong tìm thức. Bỗng dưng có một ngày như thế? ~ 7:00 p.m vẫn như thế, màn đêm tĩnh mịch buông xuống, mặt trời lẳng lặng trốn tránh sự phồn hoa, tráng lệ này, trả chỗ cho Mặt Trăng lên cao. Ngoài kia, phố xá lại lên đèn, dòng người đông đúc chen chân nhau. Người thì lẻ bóng đơn côi, người thì có đôi có cặp. Họ yêu nhau như thể hôm nay là ngày cuối cùng; nhưng biết đâu được thật sự mai này đây, chẳng thể cùng chung lối. Thế nên, đôi khi tôi tự hỏi, tình yêu là gì mà có thể biến một người mạnh mẽ trở nên yếu đuối, khiến một cô gái mong manh dễ vỡ trở thành một người vô tâm đến đáng sợ. ~…
Cát Vy năm nay đã gần 40 tuổi, sống trong 1 căn hộ cao cấp ở gần trung tâm thành phố, đến nay cô vẫn độc thân. Cô dành cả thanh xuân của cô để phát triển sự nghiệp, thi vào 1 trường cấp 3 top, vào đại học danh tiếng, đi du học, xin vào 1 cơ quan nhà nước và có lương hưu đầy đủ khi về già. Khi còn trẻ lúc nào cũng chỉ cắm mặt vào việc học nên chưa từng trải nghiệm cảm giác yêu đương, hậu quả đến giờ vẫn độc thân. Khi về nhà sau 1 ngày làm việc, bỗng chú mèo cô nuôi nói có thể cho cô quay ngược lại thời gian năm cấp 3 để thay đổi với điều kiện 1 khi đã trở về cô không thể quay lại cuộc sống hiện tại mà phải tiếp tục sống lại từ đầu từ khi còn học cấp 3....…
"Love much need our patience."Tình yêu cần sự kiên nhẫn của chúng ta. "Tuấn là thanh mai trúc mã của cô, một người cực quan trọng, một người bạn thân, người cô thích thầm... _________"Tuấn ơi, ông có một siêu năng lực đấy!""Hửm?""Siêu đẹp trai!!!""Tui biết lâu rồi""...""Bà cũng có một siêu năng lực đấy" Mắt cô tỏa sáng lấp lánh."Siêu ảo tưởng sức mạnh"____"Tui thích ông lắm lị!""Ừ, cảm ơn, tui cũng thích tui nữa"Và cũng thích phũ cô nữa... liệu cô có thể tán đổ anh?hay không...?…
Văn án:Lúc tuổi còn trẻ trượng phu sủng thiếp diệt thê, vô số đêm, Tô Ngọc Dung nước mắt ẩm ướt trên gối thủ phòng trống.Phu quân trúng gió đổ xuống về sau, nàng cảm thấy mỗi ngày đều là cảnh xuân tươi đẹp hảo thời gian. Nàng xem sự cấy bên trên cái kia chỉ có con mắt có thể động lão gia hỏa, yếu ớt cười một tiếng: "Phu quân, khát sao?"Lão gia hỏa khổ cực trợn to tròng mắt: Ta không được khát! ! Nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, cự khổ hoàng liên thủy liền vào miệng.******Trúng gió sau Phong Vu Tu ngày ngày đều muốn chết, tốt thoát đi Tô Ngọc Dung ma chưởng. Nhưng dần dần hắn phát hiện, hắn giống như một chút cũng không hiểu biết mình ở chung nửa đời thê tử, nguyên lai nàng là nhát gan như vậy thích khóc, nũng nịu mệt nhọc.Sét đánh lúc nàng sẽ bị dọa khóc, uống thuốc lúc như đứa trẻ con không chịu há mồm, trên thân có chút điểm không thoải mái, nàng đều đã ủy khuất rơi nước mắt. Hoàn toàn không phải lúc tuổi còn trẻ, cái kia lạnh lùng cay nghiệt làm người ta ghét nàng.Nhưng về sau cái này làm hắn chán ghét nửa đời nữ nhân lại đi trước. Không ai lại lấy cớ đập muỗi đánh hắn bàn tay, cười xấu xa cho hắn ăn cự chua quýt, lúc thương tâm cho hắn uống khổ nhất thuốc đắng, nguyên bản hắn nên cao hứng. Nhưng hắn lại cảm thấy tâm thật không, giường lạnh quá, hắn tốt cô độc...******Lại mở mắt ra, trở lại tân hôn lúc. Tô Ngọc Dung nhìn nam nhân thật cẩn thận bưng lấy nàng bị phỏng tay, khuôn mặt vặn vẹo: "Ngươi làm cái gì?"Phong Vu Tu thật sâu nhìn nàng: "Ngoan, ta cho ngươi thổi một chút, liền h…
"Đau tăng trưởng là cảm giác đau nhức, khó chịu ở cơ chân của trẻ do sự phát triển của xương và cơ ở tuổi dậy thì, đặc biệt trong giai đoạn tăng trưởng nhảy vọt"…
Văn án: [ ngày càng, mỗi đêm chín giờ đúng giờ ]Bị bán cho Tiết gia làm thiếp tức phụ kia năm, A Lê mười lăm tuổi.Mày liễu mắt hạnh, mảnh mai ôn nhu, chỉnh khuôn mặt còn không có thiếu niên một cái bàn tay đại.Khi đó Tiết Diên không học giỏi, biệt hiệu hiển hách, mang theo nhất bang hồ bằng cẩu hữu hoành hành cho thị, đem toàn bộ trấn trên biến thành gà bay chó sủa.A Lê gầy yếu, nhưng cần cù thành khẩn, cuối cùng là chi nổi lên một cái gia.Nàng nghĩ, Tiết Diên phẩm tính cũng không phá hư, huống chi thiếu niên vợ chồng lão đến bầu bạn, con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, không nên phủi tay mặc kệ.Người khác mắng nàng ngốc, A Lê chỉ liếc mắt cười, theo không nói chuyện.Sau này, A Lê nhân bệnh thất thông, Tiết Diên điên rồi giống nhau ôm nàng cần y hỏi dược, nhưng tan hết gia tài mà không có kết quả. Biết lại vô chữa khỏi khả năng ngày đó, hắn nâng mặt nàng khóc một buổi tối.Đêm đó mưa to giàn giụa, xung suy sụp bán phiến phòng lương.Mà tại đây sau, Tiết Diên dùng một đôi tay, khởi động A Lê khắp thiên.______________Nội dung nhãn: Bố y cuộc sống ông trời tác hợp cho ngọt văn cửa nhỏ nhà nghèoTìm tòi mấu chốt tự: Nhân vật chính: Tiết Diên, A Lê ┃ phối hợp diễn: ┃ cái khác: 1v1, SC, Cổ Ngôn làm ruộng…
Năm ấy mọi người bảo rằng Lãnh Dương thích Hạ An. Năm ấy mọi người bảo Hạ An là kẻ độc ác. Năm ấy hai người họ đã từng là bạn bè thân thiết. Cả hai đã từng nói với nhau rất nhiều rồi bỗng nhưng mỗi ngày càng thưa dần và dừng hẳn. Nhưng tất cả đều là năm ấy. Lãnh Dương chưa một lần tỏ tình, chưa một lần nào nói rằng thích Hạ An..Người đã từng làm rất nhiều việc vì Hạ An, sẵn sàng đạp xe mấy cây số chỉ vì muốn mua loại bánh ngọt mà Hạ An thích. Đã từng cùng trốn học vì hôm ấy Hạ An bị mẹ mắng vì làm bài kiểm tra không tốt. Người sẵn sàng chịu thiệt, luôn quan tâm chăm sóc cho cô bạn cùng bàn của mình. Suýt chút nữa, cả hai đã có một kết thúc đẹp. Ấy vậy mà biến cố năm lớp 12 đã chia lìa tất cả. Không biết Lãnh Dương có còn nhớ lời hứa dưới gốc hoa đào vào một buổi mùa đông năm ấy hay không? Không biết Hạ An còn nhớ chàng trai đã liều mạng cứu mình để rồi bị chấn thương ở cổ tay suýt chút nữa không thể thi đấu bóng rổ cho thành phố nữa hay không?Và liệu cả hai có còn nhớ bầu trời mùa hạ, nơi lưu giữ tất cả kĩ niệm đẹp của họ không?…
- Ê Khoa, nếu mày có được một điều ước mày sẽ ước gì?- Sao mày hỏi thế?- Trả lời đi...- Tao ước được nắm quy luật của tạo hóa.Tôi ngơ ngác nhìn Khoa. Nó vẫn đang nhìn đăm chiêu về phía ánh sáng của đoàn tàu. Tiếng rít lên của còi tàu vang trong gió. Thật ồn ào, nhưng tôi vẫn cố nghe được câu trả lời của cậu ta. 'Quy luật của tạo hóa? Đùa chắc?!?'. Tôi đã nghĩ trong đầu như thế. Sự tò mò đã kích thích tôi khiến tôi phải buộc miệng hỏi:- Chi vậy ba?- Để tao có thể dừng thời gian mãi ở khoảng khắc này, để thanh xuân của tao với mày không còn là ký ức, và tao muốn ở bên mày Anh ạ...…
SeungHyun trở thành giáo viên của một trường đại học về nghệ thuật, ở đó anh gặp cô học trò JiHaerin. JiHaerin là cô nhóc nghịch ngợm, tuy đã qua 20 cái xuân xanh nhưng cái mồm vẫn nhanh hơn máu thông lên não, luôn phá phách, nghịch ngợm, hôm nào mà thấy im im thì chắc chắn là ngủ từ tám đời nào rồi, hoặc không thì cũng nhìn nhầm thứ hai thành chủ nhật. Tuy vậy, cô có tài năng thiên bẩm mà khó ai có thể theo kịp, bộ não cô luôn ngập tràn những ý tưởng vô biên, không ai có thể theo được khi cô đã cầm cọ.SeungHyun, người thầy giáo nghiêm khắc và khó tính, lọt vào trong top những thứ làm học sinh xao nhoãng nhất vì...quá đẹp trai. Sự khó tính và lạnh lùng của thầy tỉ lệ thuận với cái mặt không góc chết, có chết cũng không xấu. Họ như hai cục nam châm trái dấu, hút nhau vì....quá khác biệt.Đến chính hai người cũng đâu nghĩ rằng mình và đối phương sẽ chung một đường đâu?_______________________Fic đầu tay của mình, có gì sai sót mọi người cứ thoải mái góp ý nhé. Mong mọi người giúp đỡ và ủng hộ ạ. *Bìa là mình tự edit, tự chỉnh, chỉ có ảnh mình lấy từ pin, cũng không rõ nguồn.*…
Chỉ đơn giản là những đoạn tản văn được hình thành trong lúc có cảm hứng. Và quan trọng muốn chọn nơi này để lưu lại những kí ức, những dòng chữ của tuổi thanh xuân chân thật nhất.…
Liệu anh có biết em yêu anh nhường nào?Liệu anh có hay em thầm quan sát anh từ phía sau đã bao lâu?Liệu trong mắt anh có tồn tại con nhỏ xấu xí tầm thường này?Liệu trong tâm trí anh có một khoảng trống nào dành cho em?Em biết! Câu trả lời đều là không! Thậm chí em còn biết, anh chẳng hề có quen cô gái nào tên Hà Mai Anh!!!…
Ngày tin đồn hẹn hò nổ ra, lúc đó Lộc Hàm đang ngậm trong miệng một mẩu thuốc lá đắng ngátNhãn hiệu của thuốc rẻ tiền thôi Chẳng có gì đặc biệt hết, chỉ là hắn biết, ở đó người đó cũng đang hút(chỉ là fanfic, không có ý xúc phạm, tự ảo tưởng, ai không vui,không hài lòng mời thoát)…
Câu hỏi tại sao được đặt ra nhưng dường như Mã không dám hỏi.Câu hỏi tại sao được nói ra nhưng người lại không trả lời.Câu hỏi tại sao ấy không lời đáp nên đáp án bị Mã tự suy diễn. Đến bao giờ những thắc mắc của Mã sẽ được giải hay nó sẽ bị chôn vùi theo năm tháng mà Mã chôn giấu đi?…
Phát nhẹ nhàng đặt tôi xuống, lại không kiềm được với tới hôn tôi 1 cái, tôi mở mắt trừng trừng quát tháo " Cậu được nước lấn tới vậy !? "" Ô, sao anh lại không giả bộ nữa, em vẫn chưa xong mà"Thể loại : Thanh xuân vườn trường, công chiếm hữu, ngọt, ngược…
TOPIC HOT gây xôn xao forum Z:❗❗❗ CẬU TRAI "TRÀ XANH" KHOÁ DƯỚI TÁN TỈNH BẠN GÁI NHƯNG LẠI NÓI THÍCH TÔI?[10/11/XX] Người đăng: Thỏ lớn mặt than_________________________________REPLY:>> ID Smi****do: Thực ra ông có nghĩ ngay cả khi mình ra đi trong tư thế ngẩng cao đầu thì đôi gian phu dâm phụ kia vẫn hả hê nhất không? Hoa khôi với nam thần, lại trông chả xứng đôi quá? Nghĩ xem, có khi lúc ấy người bị bôi nhọ đàm tiếu lại là kẻ ngây ngô như ông đấy! >>> Reply ID 789****aD: Ừ nhỉ? >>> Reply ID aby****86: Thím nói chuẩn vãi. Nếu mình rời đi thì chúng nó sẽ hả hê đạt được mục đích rồi! Phải trả thù chứ >>>> Reply ID cub****9j: Thế giờ phải làm gì?____❤️ ID YOU****LV: Dễ ẹc, ông tán luôn em trai trà xanh kia cho con bồ nó lác mắt :))) Like: 165+ Haha: 297+__________________________________…