"Anh dẫn em đi tìm một tình yêu màu tím, tìm một oải hương nở rộ trong tim, tìm một mặt trời em nâng niu đặt trọn trong lòng."...Một câu chuyện tình yêu với hương say của rượu nho vương vít trong từng câu chữ, một bản tình ca ngọt ngào tựa hương thơm dịu yên của nhành oải hương phiêu lãng trong gió, mê đắm lòng người, nồng đượm hương tình. Không có đau thương, không có oán hận, không có hiểu lầm. Chỉ có ngọt ngào, ngọt ngào và ngọt ngào....Chào mừng đến với "Chân trời màu nắng", tấm chân tình nho nhỏ mình dành tặng cho Kim Taehyung và Jeon Jungkook, cho câu chuyện tình yêu ngọt ngào và mê say của họ.Cuối cùng, lưu ý xíu xiu cho những trân quý đã đặt chân tới đây, hi vọng các bạn sẽ thưởng thức CTMN với một tâm thế nhẹ nhàng và thoải mái nhất có thể. Thương rất là nhiềuu.…
1. Giấy bạc chống cháy dùng cho mọi công trình - Giấy bạc cách nhiệt là sản phẩm giúp phản xạ nhiệt có tác dụng phản cách nhiệt chống nóng rất tốt cho mái tôn nhà xưởng. - Giấy bạc có hai loại một mặt bạc và hai mặt bạc. Hiệu quả cách nhiệt tốt nhất khi dùng giấy bạc kết hợp với bông thuỷ tinh cách nhiệt. - Giấy bạc cách nhiệt bảo ôn là vật liệu được cấu tạo từ lớp phủ bạc phản xạ nhiệt có tác dụng cách nhiệt và chống nóng vô cùng hiệu quả. - Kích thước: 1.25m x 60m/120m. - Công dụng: Dùng để cách nhiệt mái, dùng để lóp bông thủy tinh.2.Ứng dụng sản phẩm:- Giấy bạc cách nhiệt dùng để bọc cách nhiệt các đường ống bảo ôn, tấm cách nhiệt trần, vách, mái công trình...- Giấy bạc bọc ngoài bông cách nhiệt để tăng độ bền cho các ống gió mềm, ống bảo ôn hệ thống thông gió, điều hòa không khí cho các công trình.- Giải pháp cách nhiệt cho nhà dân dụng: bạn có thể lắp đặt cách nhiệt cho: + Cách nhiệt cho mái tôn (trên xà gồ) + Cách nhiệt cho mái tôn (dưới xà gồ) + Cách nhiệt cho mái ngói (trên xà gồ) + Cách nhiệt cho mái ngói (dưới xà gồ) + Cách nhiệt cho mái bê tông + Cách nhiệt cho tường gạch + Cách nhiệt cho trần thạch cao- Giải pháp cách nhiệt cho nhà xưởng công nghiệp: bạn có thể lắp đặt cách nhiệt cho: + Cách nhiệt cho mái nhà xưởng + Cách nhiệt cho vách nhà xưởng- Việc sử dụng cách nhiệt đúng cách sẽ giảm chi phí điện năng hàng tháng, mang lại môi trường sinh hoạt và làm việc thoải mái, mát mẻ CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ MINH QUÂNweb: http://cachnhietvn.com/Hotline: 093 603 0079 - 090 636 1039…
truyên Viêt Nam, cổ trang, nam cũng có thể sinh con.Con trai mười chín mơn mởn như cỏ non, mặc áo dài nâu, đội nón lá rộng vành, chèo thuyền ra ao sen buổi sớm mùa hạ, nhìn sen mà cười đẹp hơn cả hoa sen nở. Nét duyên "trời đất giao hòa" ấy là một khoảnh khắc tươi nguyên, thơm tho của tình yêu tuổi trẻ vừa chín tới, ngọt thanh mà mát lòng mát dạ. Phải nhìn tròn con mắt, hít hà khoan khoái, lại vừa chạm vào nâng niu vừa nếm dư vị dịu thanh ấy, mới thấy tim tê rân, khoái cảm đến hoảng sợ.Chiếc áo dài nâu vải thô mà bừng sáng giữa lá xanh, bông trắng, nhị vàng cùng nét cười đẹp xinh sau vành nón lá in vào tâm trí là vì thế, để mãi sau này, bao áo dài nhung gấm, lụa là xúng xính chung quanh cũng trở nên bình thường, nhìn rồi lại quên, nhìn rồi lại đầy hoài cảm tưởng nhớ đến người xưa cảnh cũ.Cuộc đời là hành trình dài mà lại ngắn, còn khi con tim bay lên với mây trời chỉ là một khoảnh khắc ngắn mà lại dài. Dài ngắn ngắn dài, chỉ đến khi không còn tâm thức nữa mới gọi là quên đi.Mà tàn nhẫn nhất trên đời, lại chính là sự lãng quên…
Duy và Hạ Vy, hai con người từng nắm tay nhau dưới những cơn mưa của thành phố thân quen, nay phải học cách yêu xa khi cô rời đi để theo đuổi ước mơ. Duy - một chàng trai trầm lặng, luôn giữ trong lòng những ký ức về cô gái có đôi mắt biết cười. Còn Hạ Vy - một người con gái yêu tự do nhưng vẫn mang trong tim hình bóng của người con trai ấy.Mỗi cơn mưa rơi là mỗi lần Duy nhớ đến Hạ Vy, đến những ngày tháng hạnh phúc và cả những lần hẹn hò dưới bầu trời mưa bay. Những tin nhắn, những cuộc gọi không đủ để khỏa lấp nỗi nhớ, nhưng chúng là sợi dây níu giữ tình yêu giữa hai người.Liệu tình yêu có đủ mạnh mẽ để vượt qua khoảng cách? Hay thời gian và sự xa cách sẽ khiến họ lạc mất nhau giữa cuộc đời rộng lớn?Một câu chuyện nhẹ nhàng, đầy cảm xúc về những người trẻ yêu xa, về những nỗi niềm lặng lẽ giấu kín trong cơn mưa, và về sự chờ đợi trong vô vọng hay hy vọng.…
Nàng đau, hắn cũng đau.Nàng bệnh, hắn cũng bệnh.Một vị tổ tông sống như vậy, hắn dám không nâng niu trong lòng bàn tay mà dốc lòng che chở à?Người người đều nói, Khánh Vương điện hạ phúc hắc hung ác nham hiểm, sát phạt quả quyết, huống chi kiếp trước hắn tạo phản thất bại, chết sớm vô cùng.Lục Thanh Lam nghĩ, vẫn nên triệt để vạch rõ giới hạn với hắn thì tốt hơnNhưng vạch vạch, vạch một hồi sao lại chui tọt vào trong chăn của người ta rồi?Mà vị Khánh Vương điện hạ ngôn tình sủng trước mắt này, muốn gì được nấy, ngàn y trăm thuận, nghe lời răm rắp, bao che khuyết điểm, rốt cuộc là cái quỷ gì vậy...Vẻ tà mị lãnh khốc mà mọi người đồn đãi đâu?Đây là truyện xưa về một nữ chính đoạt lấy cơ hội sống lại của nam chính, vì trả nợ mà đành phải buộc lòng ủy thân gả cho hắn, đồng thời ân ái sinh bánh bao, từ nay về sau nửa đời thanh tình. Đọc truyện để rõ hơn.…
Diệp Nhất Thế là cái loại này không tự tin nữ nhân, nàng yêu nhân rất vĩ đại, nàng không dám đi theo đuổi. Làm vĩ đại bên thứ ba xuất hiện, nàng chỉ biết yếu đuối làm cho ra. Khả tổng hội có như vậy một loại vĩ đại nam nhân, vạn bụi hoa trung phiến diệp không dính, chỉ chấp nhất cho một nữ nhân. Thực may mắn, Diệp Nhất Thế gặp như vậy nam nhân. Nàng muốn quá ít, hắn lại yêu quá sâu. [ giới thiệu vắn tắt ] lần đầu tiên, nàng ăn hắn, nàng chạy; Lần thứ hai hắn ăn nàng, đi dân chính cục. ------- cảnh tượng ---------- “Bác sĩ, Nhất Thế cầu gì?” Nhất Thế nũng nịu nói:“Đi theo Tống An Thần đi, có thịt ăn ~” Một cước đá phi,“Ta hỏi là Tống bác sĩ.” “Cởi sạch của nàng quần áo, thay áo cưới.” Nhất Thế đáng thương hề hề khóc kể:“Ngươi thoát hai lần.” “......” [ cán bộ cao cấp chính kịch ̣, u ngoại khoa bác sĩ trúc mã cùng tiểu y tá thanh mai gặp lại sau yêu......]…
Lần đầu tiên tớ viết truyện, mong bạn đọc thông cảm ạ ! Nếu có sai sót, các bạn có thể bình luận, ném đá tùy ý, tớ sẽ nhận, xin chân thành cám ơn <3 chúc các bạn một ngày vui vẻ nha !Tên khác : Ký ức và tương lai / Mảnh ghép hồi ứcĐôi nét về truyện : - Truyện dưới dạng cuộc sống thường nhật của nhân vật chính Midoko Aski, về quá khứ của cô, về thứ được gọi là " hiện tại ". Những biến cố trong cuộc đời đã biến cô trở thành một con người kỳ lạ, cả về suy nghĩ lẫn tính cách. - Có yếu tố máu me, phép thuật, kỳ ảo, khoa học viễn tưởng, hành động, phiêu lưu, tâm lý và cảm nhận của một số nhân vật về cuộc sống của họ. - Lục đạo luân hồi, nhân sinh chuyển kiếp. - Quá khứ của quá khứ, cứ đan xen mà tạo nên những câu chuyện thú vị và đau thương. ' Tớ rất muốn rời khỏi thế gian tươi đẹp này, nhưng không thể....Có cậu níu giữ tớ lại mà, sao tớ có thể bỏ lại cậu được chứ ? '…
Tác giả: Tô Ảnh NhiThể loại: lãng mạn, tiền hôn hậu áiVăn ánCô mang theo một ký ức không vẹn nguyên, bề ngoài vô tâm lãnh đạm, hắn- một tổng tài giảo hoạt lạnh lùng tâm tư khó đoán. Hai người kết hôn do sự hẹn ước giữa hai gia tộc, họ chưa từng biết nhau, cũng chưa từng gặp mặt nhau. Hai trái tim lạnh lẽo, vô tâm được đưa đến gần nhau dần hòa tan, sự an phận đến mức quá yên tĩnh của cô khiến hắn tò mò, rồi yêu cô. " Em muốn gì, tôi đều có thể cho em."" Tôi muốn chính là tự do tự tại."Mặt hắn không biểu tình, vẫn lạnh lẽo mở miệng" Tôi chưa cho em đủ tự do sao, ai làm tổn hại đến em, tôi chắc chắn sẽ khiến hắn chết không toàn thây, tôi đối với em lúc nào cũng nâng niu như vậy! Có ai chọc giận em? Tôi sẽ giúp em xử lí. Ai làm em đau khổ, tôi cho hắn chịu đau đớn gấp trăm nghìn lần!"" Vậy anh có yêu tôi không?"Hắn trầm ngâm không trả lời, rốt cuộc hắn có yêu cô hay không chính hắn còn không thể xác định được. Hắn đối với cô là hứng thú nhất thời hay là thật sự yêu thích?…
Thanh xuân như một cơn mưa rào đầu hạ, Mang phép lạ tưới mát tâm hồn taDù biết nó chỉ là thoáng qua,Nhưng lại có dư vị nhớ mãi.Dẫu cho cơ thể có lạnh giá,Nhưng vẫn tự nguyện đắm chìm.Thanh xuân như là một món quà mà tạo hóa đã mang tặng chúng ta. Nó quý giá và là thứ duy nhất trên cuộc đời này mà chúng ta luôn muốn níu giữ. Cuối cùng món quà nào qua thời gian đều cũng phải cũ đi và trở thành một điều kỉ niệm ghi nhớ mãi trong tim. Nhưng khi nhớ lại bạn sẽ có cảm giác gì ?Hạnh phúc, nhớ nhung hay nuối tiếcNếu như có thể quay về thời gian ấy tôi sẽ học tập chỉ để có thể vào trường đại học tốt.Nếu như có thể tôi muốn chụp nhiều bức ảnh với bạn bè.Nếu như có thể tôi muốn nói với cậu ấy rằng "tớ thích cậu".......................Bạn có nhiều cái 'nếu như' không? Phải chăng chúng ta đã nợ thanh xuân lời xin lỗi?Nếu lúc đó ta đủ trưởng thành thì lúc này chúng ta có còn nuối tiếc?…
Gặp nhau chính là duyên số kiếp trước.. Yêu nhau là duyên nợ kiếp này...1. Quân Diệp Hiên: Thiên Âm, đợi khi bổn tọa giải quyết xong mọi chuyện lúc đó nàng đừng mơ tưởng sẽ né tránh được ta!2. Thiên Di: Ta hi vọng chàng sẽ như ánh trăng sáng này, mãi mãi ở bên cạnh ta, vượt qua thời gian và sinh tử.3. Thiên Nhã: Nếu như một ngày ta biến mất, chàng có chấp nhận từ bỏ tất cả để đi tìm ta không?4. Vọng Khinh Trần: Ta sẽ đi theo nàng, bảo vệ nàng vì nàng chính là nữ nhân mà ta lựa chọn.- Thiên Thư: Ta không cần ngươi đi theo bởi vì vị trí của ngươi là ở bên cạnh ta!5. Thiên Bích: Thế giới này không có gì gọi là vĩnh hằng. Vì thế, quý trọng điều trước mắt là chuyện mà ta và chàng nên làm!6. Thiên Nhi: Vọng Hàn Phong, nếu một ngày chàng thay lòng đổi dạ, ta nhất định sẽ không níu giữ chàng!#Chuyển ver…
Thể loại: Ngôn tình, truy thê, trâu già gặm cỏ non, ngọt, sủng, HE, có chứa yếu tố 18+, hư cấu.Văn án:Khu rừng sương mù quanh năm bao phủ, nơi muôn loài thú nhân sinh sống, có một con sóc chuột nhỏ suốt ngày chạy theo vị pháp sư lạnh lùng của tộc rùa.Nàng tên Hạ Nguyệt—một tiểu cô nương lanh lợi, quấn lấy hắn không rời.Hắn tên Lâm Thịnh—một chàng pháp sư trẻ của vương quốc, coi nàng là phiền phức.Ngày nhỏ, nàng cứ chạy theo hắn, nũng nịu mà nói:“Ngài lấy ta đi, ta sẽ không quấy rầy nữa.”Hắn cười nhạt, xua đuổi:“Cô chỉ là một con sóc nhỏ, chẳng đáng để ta bận tâm.”Năm tháng trôi qua, con sóc nhỏ ngày nào đã trưởng thành, trở thành ánh trăng dịu dàng mà muôn kẻ si mê.Hôm ấy, nàng đứng trước mặt hắn, đôi mắt không còn nét ngây thơ năm xưa, chỉ để lại một nụ cười nhàn nhạt.“Lâm Thịnh, ta không còn yêu ngài nữa nữa.”Hắn bỗng nhiên hoảng loạn.Hạ Nguyệt ngày nào chạy theo hắn, nay đã không còn quay đầu nhìn lại.Mà hắn, mới là kẻ muốn đuổi theo nàng suốt đời.…
"She's a she's a lady"Hunter trầm ngâm ôm cây đàn guitar trong lòng, nhìn nó như thể nhìn người tình vậy, Margeret rũ cái váy hoa khép nép bên cạnh, em nghêu ngao hát bài ca cũ rích chẳng biết nghe được ở đâu. Ráng chiều phủ ngạt lên bờ biển vắng người khiến bóng lưng nhóm nọ trông nhỏ xíu lạc lõng giữa đô thị lớn, Theresa đi về từ cửa hàng bên kia đường, ả vừa đi vừa giữ cái mũ vành rộng trên đầu. Lucas vẫy tay liên hồi, cái đầu xoăn tít của thằng bé làm nó càng giống một đứa trẻ mười lăm hơn là thanh niên hai mươi, Theresa đưa chai coke cho Lucas rồi ngã người nằm xuống nền cát còn ấm hơi mặt trời. Ai cũng bảo West Palm là một nơi phù hợp để hẹn hò đôi lứa và nhìn mấy cô cậu này đi, một ví dụ điển hình cho lời ca tụng nọ.Tuy vậy điều ngọt ngào thật sự ở đây là cái chạm nhẹ khuỷu tay giữa Hunter với Lucas, hay mấy ngón tay thon dài nâng niu vén mớ tóc mai mà Theresa dành cho Margeret.Không ai thấy cả và cũng không một ai cần biết về những điều nhỏ bé ấy. Nhỉ?…
"An này, nếu anh đã mất đi niềm tin và động lực để cho anh có thể làm ra một bữa tranh Tràm chạm khắc, làm ra một nét độc đáo riêng của nước Nam mà cả thế giới đều muốn chiêm ngưỡng hồn của người nghệ nhân trong nó. Hãy để tôi có thể trở thành nguồn động lực duy nhất đời anh, tôi không giống như những người khác chỉ thèm muốn giá trị vật chất của nó mà thứ tôi muốn là đưa kiệt tác này trở nên có giá trị hơn bao giờ hết. Xin anh, hãy để tôi là lí do duy nhất để anh tiếp tục tạo ra hồn người Việt,xin anh"" An này, nếu cả thế giới đều phản đối chúng ta bên nhau thì xin anh đừng vì thế mà rời bỏ tôi. Nếu anh làm thế thật thì tôi chết mất, chắc tôi phải trói anh lại quá~"" Ngày cậu hi sinh, tôi đã phải mất tận 1 năm để có thể chấp nhận sự thật này, tôi nâng niu bức ảnh mà chúng ta đã chụp chung với nhau mà cười cười như một thằng dại khờ. Cậu biết không, tôi đã đặc biệt làm riêng nó cho cậu đó, xem cậu trong bức tranh này kìa. Hức , chỉ tiếc là cậu không còn ở đây để có thể chiêm ngưỡng nó rồi"\Tui viết nhằm mục đích đam mê, không mục đích lấy lợi, mọi người đừng toxc nhe. tại cái này tui phải mất tận 1 năm để viết đó…
Vì nhiều lí do, anh phải chuyển nhà tới tỉnh khác, do đó cũng phải chuyển trường....Đối với người bình thường, việc đột ngột thay đổi nơi sinh sống là sự bất tiện lớn, việc rời đi như thân xác vốn dính chặt lấy những mối quan hệ và kỉ niệm thân thuộc bị xé nát thành trăm mảnh. Nhưng đối với Vinh, tất cả đều không đủ ý nghĩa để làm anh lay chuyển. Anh không có ai đủ đặc biệt để nán lại, không có gì nuối tiếc để níu kéo...Ngôi trường mới dường như có những quy chuẩn khác hoàn toàn với thế giới quan của anh. Sự thanh bình không thuyết phục liên tục nhỏ giọt vào tâm trí của bất cứ ai mới chập chững bước vào... Khi người bạn mới tiếc lộ cho anh một bí mật nhỏ, thứ có thể duy trì trật tự tuyệt đối bằng cách tập hợp những hỗn loạn điên cuồng nhất - sàn đấu - ngay phía dưới ngôi trường thanh bình nửa ngày kia. Bất kì xung đột nào đều được giải quyết một cách công bằng.Một con nai con trong lồng kính lần đầu bước vào khu rừng hoang xa lạ sẽ làm gì để thích nghi và sống sót?…
Truyện không hoàn toàn khớp với nguyên tác gốc của Harry Potter, sẽ có tình tiết bị thay đổi. Cân nhắc trước khi đọc.Tính cách nhân vật có khả năng sẽ khác với nguyên tác và sẽ có nguy cơ OCC nặng. Cp chính: Draco x Stella.Stella Avernum, cô gái luôn được cho là hoàn hảo, nhưng chính cô mới biết bên dưới vỏ bọc bóng bẩy ấy là một linh hồn mục rỗng méo mó luôn phải chống trọi với ám ảnh và điên loạn.Hành trình của Stella là đi tìm lại phần ký ức đã mất và sự thật kinh hoàng đằng sau quá khứ ấy.Tình yêu không thật sự cứu được Stella, nhưng nó níu giữ được phần con người trong cô. Tiếc rằng mối tình ấy chưa kịp có tên đã vụt tắt bởi bi kịch của số phận.Vì truyện viết theo ngôi thứ nhất nên bị giới hạn trong cái nhìn chủ quan, một số tình tiết gốc của phim và truyện sẽ không được lột tả trọn vẹn. Sẽ có lồng ghép ngôi thứ 3 vào để khắc hoạ rõ hơn. Chúc mn đọc truyện vui vẻ. 🥹-#…
Ta như hai thái cực của cuộc đời. Có những khái niệm riêng, và có cốt cách suy nghĩ riêng. Em là một tách Cappuchino cho những buổi chiều lặng lẽ trong quán trà thân quen bên hè phố vắng vu vơ anh quen thuộc. Vừa ngọt ngào như vị kem sữa, vừa đắng như cái cách em nhìn nhận cuộc sống một cách tầm phào. Anh như một ly trà chanh cho những buổi đêm tấp nập, nơi góc quán nhỏ xinh em thường hay ghé với những mảnh sticker đủ sắc màu ngay đằng sau lưng và đủ mọi âm thanh ngoài dòng đời hối hả. Mát mẻ như những viên đá bé xíu đủ để làm em dịu đi cái oi bức của ngày hạ, nhưng lại không đả đụng gì tới cái họng yếu ớt của em, và thỉnh thoảng cũng thật chua khi em không thả đủ " đường ". Yêu nhau, nên bàn tay ta vẫn níu kéo dù cách xa ngàn dặm.Yêu nhau, nên đôi tay vẫn thật ấm khi mùa đông tới chỉ bằng những tin nhắn vụn vặt và những lần FaceTime trong lúc nghỉ ngơi hiếm hoi của anh và em.Chỉ sợ, khi bàn tay bỗng thấy lạnh lẽo.Cũng chỉ sợ, không giữ được nhau khi không bên cạnh nhau để giữ.…
LỜI DẪN: 〈 TRÍCH ĐOẠN NỔI BẬT. 〉 Đức Anh say mê ngắm nhìn dáng vẻ thanh tao nhã nhặn của người yêu khi cầm cây vĩ cầm trên tay, tưởng như thượng đế để một thiên thần như em hạ cố mà đến bên Đức Anh làm cho cuộc của anh từ chỉ viết học hành và luyện tập giờ đây vẫn còn nhiều thứ phải làm hơn. Em dạy Đức Anh biết thế nào là tình yêu, là trưởng thành trong mặt cảm xúc, tuy vậy đối với Đức Anh từ lần đầu tiên gặp mặt em làm cho con tim đang tổn thương của anh chữa lành nhờ điệu nhạc du dương từ cây vĩ cầm của em. Đức Anh chậm rãi đến bên Thục Anh, luồn tay vào xiết lấy vòng eo em ôm trọn người thương vào lòng, Thục Anh hơi cựa quậy quay sang hỏi: "Làm sao đấy, Đức Anh?". Đức Anh cười cười thốt lên: "Không sao, chỉ là em đẹp quá thôi.", Thục Anh định đứng dậy thì bị anh kéo lại ngồi lên đùi anh, bầu không khí trong phòng đột nhiên mờ ám đến lạ, điều hòa vẫn bật nhưng sao nóng thế nhỉ? Đức Anh rướn người nâng khuôn mặt người yêu lên, môi chạm môi chỉ là cái chạm nhẹ nhưng nó lại mang vẻ nâng niu trân trọng. Đúng lúc, Thế Đan bước vào: "Hai bây, ra ăn cơm kìa mẹ gọi...", nội tâm Thế Đan gào thét trước cảnh này giá như tao chưa từng bước vào đây thì hay biết mấy, cmn mù mắt bố rồi.…
Văn án:Câu chuyện cũ của một vị Tinh Quân trên trời và một cầm sư phàm trần. Có yêu, có hận, có tin tưởng, có nghi kị, có níu giữ, có buông bỏ, có biệt ly, có tương phùng. Một hồi trầm luân, một hồi tranh đấu, một đời chấp niệm. Sau tất thảy, "Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm*".Hắn từng nói: "Lưu Vũ, ngươi xem cái bộ dáng nhỏ bé, yếu ớt của ngươi đi, không có ta bên cạnh ngươi phải làm sao đây hả?"Hắn từng nói: "Lưu Vũ, sao trên trời nhiều như thế, ta chẳng thể đếm hết. Người trên đời nhiều như thế, ta lại chẳng thể nhìn thấu một ai. Người duy nhất ta tin tưởng chỉ có ngươi."Hắn từng nói: "Tiểu Vũ, ta muốn cùng ngươi đi hết quãng đời còn lại."Hắn cũng từng nói: "Tiểu Vũ, ta nghĩ lại rồi. Thần cũng được, ma cũng chẳng sao. Ta chỉ muốn ngươi một đời bình an."Ghi chú:* Câu thơ được trích từ bài thơ "Bốc Toán Tử" của nhà thơ Lý Chi Nghi.…
" Bà xã, mau dậy đi " Giọng nói ôn nhu phát ra từ cửa ngoài. " Tử Tuyệt, Tử Tuyệt " Cô gái hốt hoảng lên tiếng, khiến cho người đàn ông vội vả chạy vào." Sao thế? Em có bị gì không?" " Tử Tuyệt, ông xã lưng em đau quá, là do anh " cô gái trách móc người đàn ông, khuôn mặt hơi nhăn lên.Tống Tử Tuyệt cười nhẹ, người hổm xuống vuốt tóc cô " Bà xã, ngoan, là do anh, em mau thay đồ đến trường đi, có gì tối nay anh sẽ đền bù cho em nhiều hơn nữa " Tô Thanh Lam bốc hỏa, cái con người này thật quá biến thái mà, cô không thèm nói nữa.Tô Thanh Lam nhanh chóng dùng khăn quấn quanh người rồi chạy vào nhà vệ sinh, Tống Tử Tuyệt vốn đang bình tĩnh nhưng khi thấy cô quấn khăn đi vào nhà tắm thì lại cương cứng lên. Thật khổ cho hắn quá, ai bảo vợ yêu của hắn quá quyến rũ làm gì chứ.- --------------------------------------------------------Tống Tử Tuyệt chở cô đến trường, chiếc xe hơi dừng lại sau góc khuất bóng cây, Tô Thanh Lam mở cửa xe đi xuống, trước khi xuống xe Tống Tử Tuyệt kéo tay cô lại thừa cơ hôn sâu xuống môi cô, Tô Thanh Lam đỏ mặt đánh nhẹ vào ngực hắn. Nâng nhẹ cô thể cô lên đùi hắn, Tống Tử Tuyệt từ từ đưa lưỡi vào, khuấy đảo bên trong khoang miệng cô, môi hắn mút mạnh vào môi cô phát ra tiếng " chụt, chụt ", tay không an phận xoa nắn ngực cô, luồn ra sau dây áo cởi áo ngực cô ra. Tống Tử Tuyệt vén áo lên, nhìn 2 bên vú cô thèm khát, liền chỉ muốn đè cô ra mà đâm sâu vào. Tô Thanh Lam vừa sợ vừa xấu hổ, đang đứng ngoài cổng trường, ngộ nhỡ ai nhìn thấy thì làm sao chứ? Hắn không ngại nhưng cô ngại. Cô đẩy mặt hắn khỏi ngực mình xấu hổ lẻn tiếng " Anh mau tránh ra, trễ..trễ giờ học em mất, mau buông em ra...ư..m." Bị cô cự tuyệt, hắn nhăn mặt lên buồn bực. Tô Thanh Lam nhanh chóng sửa soạn lại quần áo của mình rồi ôm lấy hắn nũng nĩu " Ông xã, nhăn mặt sẽ khiến anh mau già đó, cười lên nè, chụt " không quên hôn lên má hắn, Tống Tử Tuyệt ăn mềm không ăn cứng, nếu khiến Tống Tử Tuyệt tức giận thì tối nay cô xác định thật rồi, mai khỏi đi học. …
Giới thiệu:Ba người chúng tôi là bạn học cùng tham gia thi học sinh giỏi.Hai cậu ấy đều là học sinh giỏi Toán, nhưng một người tham gia thi chính thức, một người đã bị loại từ vòng loại cuối cùng. Tôi là học sinh giỏi Văn, yêu cái đẹp đến mê muội. Chúng tôi trùng hợp va chạm với nhau.Nhưng trong tai nạn ấy, tôi và Lâm Duy lành lặn an toàn, Nghiêm Giang chìm trong bóng tối. Cậu ta phải trả giá, đó là điều đương nhiên.Lời nhắn:Tớ chỉ viết cho vui thôi, nếu đọc truyện mất não chỗ nào thì góp ý để tớ sửa nhé. Cũng có thể sẽ có vài chỗ bị lậm QT, mọi người có thể chỉ ra để tớ sửa ạ. Truyện hoàn toàn lấy ý tưởng từ hiện thực, không có yếu tố kì ảo, có sử dụng ngôn từ gây khó chịu nhưng hạn chế hết mức có thể. Không có cảnh H, kén người đọc vì có liên quan đến vấn đề tâm lý con người. Tần suất ra chương mới sẽ khá thưa thớt, vì bản thân tớ cũng bận, với cả gõ chữ tùy cảm hứng. Cảm ơn mọi người đã ghé thăm. Rất mong nhận được sự yêu thích và góp ý từ mọi người. Mong mọi người khi đọc truyện của tớ sẽ cảm nhận được những điều mà tớ gửi gắm. Thân ái.…