-Hihi em đẹp lắm phải không anh-Em là cô dâu đẹp nhất cuộc đời anh rồi - Hehe_________________________-Cô dâu bây giờ nơi đâu anh sắp nhớ em đến chết rồi......- Anh cứu cả thế giới nhưng không cứu được em...-"Em lại thất hứa rồi em xin lỗi ông xã của em..."-Cô dâu ơi...em đâu rồi..anh nhớ em_______&&_______…
Hoàng Thiên Nhật sau khi trải qua vụ tai nạn đẫm máu, lúc mở mắt ra đã đến Tây Chỉ Môn- thế giới của người chết. Tuy trong tâm trí cậu không còn chút kí ức nào về quá khứ của mình, nhưng cuộc sống ở Tây Chỉ Môn cũng không phải tồi tệ.Vốn tưởng mọi chuyện sẽ trôi qua một cách bình yên và dễ dàng như vậy, cho tới khi đến lượt anh chuyển kiếp, dù có vò đầu bứt tai suy nghĩ nhiều đến thế nào nhưng Hoàng Thiên Nhật cũng chưa bao giờ nghĩ đến sau khi chết vẫn phải trả nợ cho mối nhân duyên. Mà khi còn sống anh vẫn chưa hoàn thành được mối duyên ấy. Chỉ là đối với anh ta và cả Trịnh Tuệ Nhi, hai người đều cho rằng đây là mối nghiệt duyên. Ngay từ lần gặp nhau đã là sai lầm, chính vì suy nghĩ đó hai người gần như không ưng ý đối phương. Hết lần này tới lần khác tranh cãi nhau không ai chịu nhường nhịn đối phương. Anh - một linh hồn cầu toàn, vô cùng cao ngạo, cô - một cô gái yêu đời, nhưng vô cùng rõ ràng trong mọi vấn đề. Hai người từ không quen biết nay bị lực hút kỳ lạ gắn kết hai người vào nhau, gần như không thể rời nhau quá hai mét.Chính vì anh là một linh hồn vì vậy Trịnh Tuệ Nhi mới đầu không thể nhìn ra anh luôn theo bên cạnh cô. - Ê nè!! Không biết xấu hổ à? Còn dám thay quần áo trước mặt tôi?Đến khi cả hai nhìn có thể thấy được nhau, anh với cô lại vốn cành thêm ghét bỏ đối phương. Suốt ngày tranh cãi nhau biết bao nhiêu thứ chuyện. - Làm vậy mà coi được hả, anh có còn là con người không vậy tên bỉ ổi này?- Hiện tại tôi cũng không tính là con người, bỉ ổi một chút cũng chả sao…
Tôi là Diệp Thạch Lam. Tôi có một người anh song sinh là Diệp Thạch Dương. Chúng tôi lớn lên trong cùng một gia đình, dưới cùng một vòng tay của bố mẹ, ở chung một phòng, ngủ chung một giường, thậm chí là tắm chung. Chúng tôi giữ thói quen đó cho đến tận bây giờ và có lẽ là không bao giờ thay đổi. Liệu tình cảm của chúng tôi có lớn hơn tình anh em? Nếu chuyện đó xảy ra, chúng tôi nên làm gì? Chạy trốn? Hay đối mặt với nó? Một ngày nọ, anh hỏi tôi: - Nếu chúng ta không phải anh em... em có yêu anh không? Tôi bất ngờ trước câu hỏi này... Tôi chẳng biết trả lời anh sao nữa... Và rồi sau đó, tôi phát hiện tiền kiếp của chúng tôi đã từng đối địch với nhau. Anh là chúa tể bóng đêm, còn tôi... Tôi là nữ vương thiên giới. Sau khi biết được điều đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều và rồi tôi nhận ra tôi cũng yêu anh, điều đó chỉ là quá khứ, hãy để nó trôi đi.…