Tác giả : la_glaced (ao3) - paradised_ (wp)Tóm lược của tác giả :Gye đã rất tức giận bởi vì Hoyoung luôn cằn nhằn không ngừng với các thành viên và sau đó dẫn đến những câu chuyện quá khứ của hai người họ.. "Im lặng" ở đây có nghĩa là họ không nói chuyện với nhau trong một thời gian dài, đó cũng là khoảng cách giữa hai người.Lưu ý : Bản dịch vẫn chưa có sự đồng ý của tác giả, xin đừng mang nó đi đâu. Mình dịch vì mình thật sự thích tác phẩm này, và hầu như không có bao nhiêu fic về otp cả nên xin hãy tôn trọng lẫn nhau và tận hưởng nó nhé.…
Không phải con tàu nào cũng tới được bến đỗ, không phải cứ yêu là sẽ mãi được ở bên nhau. Có những thứ buộc phải dừng lại khi đã quá mệt mỏi, bởi nếu tiến thêm trong im lặng, ắt sẽ gây sóng ngầm...Qua còn nồng ấm, nay rời xa nhau. Một đêm trôi qua, rồi ngày mai thế nào, chẳng ai biết được nữa.Chia tay rồi, em có ổn không em?🌿 Tác giả: 来自泉都⚠️ Brought to you by #Team_Rei! Please take out with full credit!Lưu ý: Truyện chỉ đăng trên nền tảng Wattpad. Đọc truyện trên nguồn chính thống chính là tôn trọng công sức của tác giả và ủng hộ #Team_Rei. Hãy lập tức báo cho chúng mình khi thấy truyện bị đăng tải trên các nền tảng ngoài Wattpad, xin cảm ơn!…
"Vậy em phải nói thế nào?" Tôi nhướn mày. "Ít nhất thì cũng phải thêm tí màu mè vào. Kiểu như.....tôi đã sống sót qua hai năm mà không bị anh làm phiền, nhưng lại thấy cuộc sống tẻ nhạt đến phát chán chẳng hạn." anh nhún vai.Tôi cười khẽ, lắc đầu. Jaehyun của hai năm trước luôn nói chuyện với tôi bằng giọng điệu dịu dàng. Jaehyun của bây giờ thì đá xoáy tôi không trượt phát nào.Hai năm qua, đã thay đổi thật nhiều nhỉ?Và tôi cũng vậy.Nhưng có một điều không thể phủ nhận rằng đã bao nhiêu thời gian trôi qua, tôi vẫn luôn thao thức mà vô thức nhớ về anh.…
Nguồn: hactamnuong.usThể loại: Giang hồ, 5P, khả ái thụ+tứ xuất côngNguồn VNSharing Edit: [Su]Nhi tử cũa Võ Lâm minh chủ sao có thể là phế vật ?Nhưng cố tình lại như vậy.Thê tử cũa Võ Lâm minh chủ sao có thể cùng người bỏ trốnThế nhưng nàng lại cố tình bỏ trốn.Nếu sinh ra tàn tật mang đến lạnh lùng từ phụ thân cùng nước mắt cũa mẫu thân;Vậy việc mẫu than bỏ trốn lại đổi lấy tình cảnh càng thêm khổ không chịu nổi Không thể bộc lộ ra nụ cười đối với phụ thân cùng các sư huynh đen mà bản thân tối khác vọng,Chẳng sợ có thể được tới ánh mắt yêu mến cũa một người đều có thể xem như trân bảo tiến vào nơi sâu kín.Thế nhưng, tất cả mọi người chán ghét tiểu Bảo a.Tại sao tiểu Bảo sẽ không nói? Tại sao tiểu Bảo từ nhỏ đã bị hủy một chân? Tại sao tiểu bảo luôn sẽ đau a?Cái này tiểu bảo cũng không biết.Tiểu Bảo muốn đi tìm mụ mụ, hỏi mụ mụ tại sao lại bỏ tiểu Bảo cùng người khác "bỏ trốn"?Còn có còn có, "Bỏ trốn" đến tột cùng xái gì a? Tại sao phụ thân sẻ bởi vì vậy mà đem cậu để lại nơi không có bóng người?Nơi này thật đáng sợ a, thường sẽ có "Quỷ" kêu, kêu đến không dám ngủ.Sợ a sợ a, hù dọa hư tiểu Bảo không thể nhịn được nữa mà đi tìm "Quỷ" lý luận, không cầm kêu.Tìm được "Quỷ" rồi, cũng nhìn thấy "Quỷ" .A!!!Dã hỏa thiêu bất dẫn, xuân phong hựu sinh;Khỏng khắc đạo cửa ngầm kia bị mở ra, Sự yên lặng vùi lấp suốt bảy năm bị đánh phá.Tinh phong huyết vũ, nhất tiếu mẫn ân cừu, ai cũng không làm chủ được, ai cũng không làm…
"Tuấn Chung Quốc-anh yêu em"..."Em đồng ý"..."Chung Quốc yêu cậu "..."Tuấn Chung Quốc, liệu em có còn yêu tôi? Hay tôi chỉ là tình đầu của em"_____________________________________Couples: VKook, HopeMin, Semi, DaeJae.Tình trạng: chưa hoànTrong fic có nhiều khúc cực kì hư cấu*Nếu muốn chuyển ver hoặc mang đi đâu thì nói tôi một tiếng*_____________________________________Đôi lời của au: đang ngồi nghe nhạc (chính xác là bài My first anhd last của NCT Dream), tự nhiên ý tưởng từ đâu bay vô đầu=))) Tui muốn viết OE hoặc HE. Tui mới viết truyện, không hay cũng ném đá nhẹ tay thôi. P/S: vì couples khá nhiều và truyện này chỉ nói nhiều về VKook, nên có thể tui sẽ cho thêm mấy phiên ngoại…
Tg: Băng Kì LâmGiới thiêu: Nếu như cậu xem Joohyun như đồ chơi, xài xong rồi vứt thì tôi khuyên cậu tránh xa nó ra. Nếu cậu đối với nó là tình cảm nhất thời thì cũng đừng lại gần nó. Cậu nên xác định kĩ tình cảm của mình rồi mới quyết định, để tôi biết được cậu tiếp cận Joohyun là vì mục đích gì, tôi nhất định xé xác cậu ra. Nếu cậu nghĩ mình đủ bản lĩnh thì cứ việc cưa cẩm nó, nhắc nhở cậu, Joohyun đối với người khác giới ngoài tôi ra đều là băng sơn vạn năm không tan. Cuối cùng tôi muốn nói, cậu nghe cho rõ...Hắn tay trong túi quần, tiến lại gần anh, ghé vào tai anh nói nhỏ vừa đủ hai người nghe:- Cô ấy, là của tôi.Dứt lời, hắn liền nhấc chân rời khỏi sân thượng, bỏ lại anh vẫn còn thờ thẫn. Vốn là anh muốn gọi hắn lên, nói rõ và bảo hắn tránh xa nó, không nghĩ tới uy hiếp không đuợc hắn mà ngược lại bản thân bị hù đến khiếp sợ.…