Tình yêu tuy là vĩnh cửu, nhưng thủy triều chưa bao giờ lặng yên.viết bởi @lightpetals (AO3)dịch bởi Dokuhana!! Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả - Vui lòng KHÔNG đem đi nơi khác !!!! This translation has been permitted by the author - Please DO NOT take out !!…
Oneshort Joshua sẽ không bao giờ biết rằng, trong ví của Dokyeom vẫn luôn cất giữ tấm ảnh của anh - khoảnh khắc in sâu vào trái tim Dokyeom, một Hong Joshua cười rạng rỡ như nắng xuân khi họ cùng nhau đứng bên bờ biển đón bình minh.Và Dokyeom không thể biết rằng. Anh vẫn giữ chiếc nhẫn mà cậu đã tặng khi giành được giải thưởng đầu tiên. Joshua đã xâu nó vào một sợi dây chuyền và đeo bên mình, anh trân quý chiếc nhẫn đó. Trong buổi hoà nhạc hôm nay, anh cũng đeo nó, giấu kín dưới lớp áo như giấu chặt tình cảm của mình, lặng thầm, không để ai biết.…
duy tú, nghiên cứu sinh bị đuổi khỏi trọxuân minh, con trai chủ trọ mới của hoàng duy túduy tú và xuân minh, mối tình chớm nở giữa lòng thành thủ đô hà nội…
Tác giả: Bạch Vân Minh NguyệtTên truyện: [ABO][SEVENTEEN] Bạn đời ??Warning: Chỉ có 1 cp đc xác định là Cheolhanshua, còn lại thì chờ xem tình tiết câu chuyện đã, mình viết truyện vì ít thấy ai cùng otp nên đã viết để thoả mản sự simp otp này thôi, ai notp hay gì thì không khuyến cáo nên đọc rồi ném đá mình đâu.…
Jeonghan biết mình đã yêu Mingyu suốt những năm tháng qua. Việc này chẳng có vấn đề gì hết. Không có ai cần phải biết cả.(Đó vốn là bản chất của việc yêu một người nào đó trong thầm lặng, chỉ có điều mọi việc không cần phải diễn ra như vậy)viết bởi @yoonjh (AO3)dịch bởi Dokuhana…
pair : seventeen - youlowercase.ooc.máu me, bạo lực.có người nói nơi này là địa ngục, nhưng địa ngục ít nhất còn có quy luật. ở đây, lũ người đó mặc vest, hút thuốc trong ánh đèn neon nhòe nhoẹt, cười cợt bên cạnh những thi thể vương máu xếp chồng chất. nơi mà chỉ một cái nhếch môi cũng có thể đổi cả một mạng người. một cái ôm cũng có thể là án phạt tử hình.tôi không biết mình là ai nữa. là em gái của ai? là người phụ nữ của ai? càng không biết mình là quân cờ của ai? tất cả bọn họ đều nói yêu tôi, nhưng tình yêu của họ là cái lồng khóa chặt cả thể xác lẫn tâm hồn tôi. mỗi lần tôi thở mạnh, sợi xích lại siết sâu hơn vào da thịt.tôi vốn từng tin rằng mình có thể tự do. nhưng ở đây, tự do là thứ xa xỉ - nó đắt bằng máu. máu của tôi, hoặc là máu của những người tôi hết mực thương yêu.Myungho từng ôm tôi như một kẻ đi lạc ôm lấy chút ấm áp cuối cùng của đời mình. Wonwoo nhìn tôi như nhìn một con thú hoang, chỉ chực cào nát tay người nuôi. Còn Seungcheol... à, hắn nói tôi là món quà, nhưng hắn giữ tôi như giữ một quả bom - đẹp đẽ, nguy hiểm, và thuộc về hắn.Tôi không biết mình có còn đường thoát hay không. Nhưng nếu có, chắc nó lót toàn xác người.Tôi sẽ bước. Dù là trên thây ma hay niềm tin vụn nát. Tôi sẽ bước.…