Ánh nắng tươi sáng cục cảnh sát trước cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, một người cao lớn da đen đoản tấc đầu nam bước đi tiến vào, hắn thoạt nhìn có 1m9 nhiều, ngũ quan đường cong ngạnh lãng khắc sâu, mày rậm mũi cao, hai tròng mắt thâm thúy, vai rộng chân dài, ăn mặc một kiện màu đen tu thân ngắn tay, đem trước ngực chắc nịch cơ ngực thít chặt ra hình dạng, lưng hùm vai gấu, cổ tay áo lộ ra cánh tay thô tráng hữu lực.…
Tokyo. Giữa biển người vội vã và những ánh đèn không bao giờ tắt, có một kẻ tồn tại như thể ngoài rìa của thế giới. Không tên. Không quá khứ. Không tương lai. Hắn không thuộc về nơi này - cũng chưa từng cố gắng thuộc về.Không có luật nào ràng buộc được hắn. Trọng lực, thời gian, nhân quả - tất cả chỉ là những khái niệm buồn cười, những chiếc lồng mỏng manh mà con người tự giam mình vào. Hắn chỉ quan sát. Không can thiệp. Không yêu. Không ghét. Không tồn tại theo cách mà người ta vẫn hiểu về tồn tại.Với hắn, mọi câu chuyện chỉ là kịch bản. Còn thế giới... chỉ là một sân khấu quá ồn ào.Cho đến một ngày - một cậu bé học sinh tiểu học ngước nhìn hắn giữa phố đông, cười hồn nhiên và gọi: "Chú ơi."Chỉ hai từ đơn giản, không chủ ý, không mục đích. Nhưng lời chào đó đã mở ra một điều hắn chưa từng đối diện: kết nối.Từ một khoảnh khắc tưởng chừng vô nghĩa, hắn bắt đầu cảm thấy - không phải bằng lý trí, mà bằng thứ gì đó sâu hơn, ấm hơn, mong manh hơn - rằng có lẽ, để tồn tại thật sự... người ta cần nhiều hơn là chỉ đứng nhìn.Liệu một kẻ vượt trên mọi giới hạn có thể học cách làm người - sống thật, cảm thật, yêu thật - giữa một thế giới mà hắn từng xem chỉ là ảo ảnh?…
SÁNG SỚM hôm ấy, thời tiết chuyển và tuyết tan thành nước bẩn. Những vệt nước chảy ròng ròng từ khung cửa sổ nhỏ cao ngang tầm vai nhìn ra sân sau. Xe hơi chạy soàn soạt ngoài phố đang tối dần. Ở trong nhà cũng tối.Trong phòng ngủ, người đàn ông đang xếp đồ vào vali thì chị ta hiện ra ở khung cửa.Tôi lấy làm mừng thấy anh sửa soạn ra đi! Tôi lấy làm mừng đấy! chị ta nói. Anh nghe thấy không?Anh vẫn tiếp tục xếp đồ vào vali.DƯƠNG TƯỜNG dịch…
TÔI đang nằm trên giường thì nghe tiếng cổng. Tôi dỏng tai lên. Tôi không nghe thấy gì khác nữa. Nhưng tôi nghe thấy nó. Tôi cố đánh thức Cliff dậy. Hắn ngủ mê mệt. Vậy nên tôi ngồi dậy bước lại chỗ cửa sổ. Một vầng trăng to tướng lơ lửng trên rặng núi chạy quanh thành phố. Mặt trăng màu trắng và chi chít sẹo. Bất kỳ thằng khờ mắc dịch nào cũng có thể tưởng tượng ra một khuôn mặt trên đó.NGUYỄN HẠNH QUYÊN dịch…
TRONG bếp, ông rót một ly nữa và nhìn đồ đạc phòng ngủ ở sân trước. Đệm đã bị lột vỏ, mấy tấm ga kẻ sọc nằm cạnh hai chiếc gối trên tủ com mốt. Trừ những cái đó, mọi thứ trông vẫn hệt như cách họ sắp xếp phòng ngủ - bàn đầu giường và đèn đọc sách phía ông, bàn đầu giường và đèn đọc sách phía cô.NGUYỄN HẠNH QUYÊN dịch…
[Fanfic Yugioh 6] Tình Yêu Của Ta - Nô Lệ Của TaAuthor : Huyết VũCp chính : Yami & YugiThể loại : Đam mỹ, xuyên không, ngọt, sủng, huyền huyễn.Văn án :Mutou - Yugi : Một học sinh trung học bình thường, vì một sự kiện kì bí mà bị đem về Ai Cập cổ đại, tại nơi không quen biết ai, bị biến thành nô lệ với màu da hiếm.Mà cũng vì sự đặc biệt này mà trở thành mục tiêu của rất nhiều vương tử các đế quốc. Đây rốt cuộc là đặc ân hay là bất hạnh đây?Người kéo cậu đến đây là ai?Cậu và người cậu yêu rốt cuộc có được kết thúc đẹp hay không?Tất cả chỉ có thể xem số mệnh sắp đặt thế nào thôi!-----------------------Truyện chưa hoàn nên thời gian ra truyện sẽ không đều, mong mọi người thông cảm ^^…
CHỒNG tôi ăn có vẻ rất ngon lành. Nhưng tôi không nghĩ anh ấy đói. Tay đặt trên bàn, anh vừa nhai vừa đăm đăm ngó về phía cuối phòng. Thi thoảng anh liếc nhìn tôi rồi lại ngoảnh đi ngay. Anh lấy khăn bàn chùi mồm. Nhún vai và lại tiếp tục ăn."Tại sao em lại nhìn anh trừng trừng thế?" anh nói. "Chuyện gì vậy?" anh đặt chiếc dĩa xuống, hỏi."Em nhìn anh trừng trừng ư?", tôi nói và lắc đầu.Chuông điện thoại réo."Đừng trả lời,"anh nói.DƯƠNG TƯỜNG dịch…
Pairing: Faker x Peanut (Lee Sanghyeok x Han Wangho) Fic này là chút ngẫu hứng lúc mình nghe bài Trái đất ôm Mặt trời - Kai Đinh x Grey D x Hoàng Thuỳ Linh…