oner; nơi thuộc về
sống là gì anh ơi?…
sống là gì anh ơi?…
"Em không ghen, đừng nói bậy!"------…
anh nhân viên moon bị phó phòng choi đưa vào tầm ngắm chèn ép nơi công sở…
Minseok nhặt được chú gấu nâu ngoài đường Lee Minhyeong Minhyeong ở truyện này bé tuổi hơn Minseok rất nhiều.cre: chú có phải không thương em - @anyzzlovy…
Ở vũ trụ này, nhỏ Bi lớn hơn anh Cơ tận 10 tuổi =)…
Lee Minhyung và Ryu Minseok là hàng xóm, nhà ở đối diện nhau. Một đứa mạnh mồm, một đứa mạnh tay. Lee Minhyung bị Ryu Minseok chửi không dám đánh lại, Ryu Minseok bị Lee Minhyung đánh không dám chửi lại. Nhưng Lee Minhyung bị người khác chửi Ryu Minseok chắc chắn sẽ chửi lại, Ryu Minseok bị người khác đánh Lee Minhyung chắc chắn sẽ đánh lại."Con mẹ nó, đứa nào dám chửi Lee Minhyung.""Con mẹ nó, đứa nào dám đánh Ryu Minseok."[truyện không có thật, dựa trên trí tưởng tượng của tác giả, bối cảnh cũng giả nốt]…
text + văntục, OCC không thích xin click back, đừng bẻ thuyền😭ở đây bế gấu🫳🐻🐻🐻Không có thật, chỉ là tưởng tượng của tác giả--------Lee Minhyung và Moon Hyeonjun là kiểu bạn thân chí chóe, gặp nhau là cãi, xa nhau là nhớ.Tình bạn của hai đứa giống như chiến tranh lạnh... có tiếng la hét, có cái liếc xéo, và có cả những cái nhìn không ai dám gọi tên.Ai cũng nghĩ tụi nó ghét nhau - chỉ tụi nó không biết: cái cảm giác "muốn đánh mà không nỡ" đó... là đang yêu.…
with u, i am me ✨️[lowercase]…
Trước khi vào tệp Oneshot của em thì mong mọi người có thể đọc chương lưu ý đâu tiên ạCảm ơn mọi người 💗…
Câu chuyện về anh bếp trưởng và em người yêu cũ của ảnh…
"Người là một giấc mơ mà ta chẳng thể có được..."| gnasche: yêu người đến đau lòng |author: Fluer_bt07#do not reup[ FANFICTION ]…
"Tôi có điều cần được giải đáp!!!"…
"Em là trân quý của anh""Em biết rồi mà""Nhưng anh vẫn muốn nói cho em nghe đấy!""Anh điên tình à Moon Hyeonjun?"…
"Một ly Absinthe đầy thi vị. Nó đáng giá hơn bất cứ thứ gì trên thế giới. Liệu có điểm nào khác biệt giữa một ly Absinthe và vẻ đẹp một chiều hoàng hôn?"…
Người trong giới không ai dám động vào Hyeonjoon. Họ không biết cậu là ai - chỉ biết rằng cậu là người duy nhất khiến "ông trùm Jeong" sẵn sàng lật cả thành phố chỉ vì một vết xước trên tay em nhỏ.Ai hỏi Jihoon tại sao lại chiều chuộng một người đến thế, anh chỉ khẽ cười:"Vì em ấy không biết thế giới bẩn đến mức nào."…
hạ vẫn còn đó chỉ có ta là không còn…
Truyện gốc: Tượng tâm. Tác giả: Mao Hậu.-Truyện kể về Lee Sanghyeok đang trong quán Bar bàn bạc công việc thì sẵn tay cứu giúp một cậu bé bẩn thỉu, vốn chỉ là sẵn tiện tay cứu giúp mà thôi nhưng mà không ngờ khi nhìn thấy vết súng sau lưng cậu bé lại khiến cậu nhớ đến ký ức năm mười lăm tuổi của mình. Cậu bé ấy cái tên của mình cũng không nhớ, thế là Lee Sanghyeok đặt cho cậu bé cái tên Jeong Jihoon. Kể từ hôm đó, bên cạnh Lee Sanghyeok có thêm một người yêu nhỏ tên Jeong Jihoon.Thật nhiều năm về sau, bác sĩ Kim cười nhạo y, tim người ta thì không muốn, còn góp cả tim mình vào, ông chủ Lee, vụ buôn bán này không có lời nha. Nhìn cậu trai tuấn tú ở trong bếp nấu cơm, Lee Sanghyeok buồn bực nghĩ, rõ ràng lúc nhặt về chỉ là một con rùa đen nhỏ không nhận nổi mặt chữ, sao mới chớp mắt đã biến thành chó săn lớn thấy mình là nhào tới rồi?…
Ngày trở về hệt như ngày ra đi, bầu trời không vươn chút nắng, những hạt mưa thoạt đầu lác đác rơi rồi cũng trở nên nặng hạt. Lee Minhyeong lặng người đứng trong cơn mưa nhìn dãy chung cư cũ, đan xen là hình ảnh một người con trai nước mắt thống khổ, mặc cho đôi chân gần như tàn phế vẫn cố chấp giữa người mình yêu ở lại, để rồi người ta vẫn tàn nhẫn bỏ hắn mà đi trong lúc hắn tuyệt vọng cần người ta nhất...."Xin lỗi Minhyeong, bạn đừng giận em nhé!"…