Đã từng có lúc mẹ là một cô gái giống tôiĐã từng có lúc mẹ băng tuổi tôi Đã có một thời mẹ tôi thật xinh đẹpĐã từng có một thời như thế Nhưng mẹ đã từ bỏ tất cả những điều đóVà trở thành một người mạnh mẽ nhất thế giới Để sống cuộc sống của một người mẹ "Đừng ốm con nhé""Với mẹ thế là đủ rồi"…
Giọng 1 người đàn ông đanh thép vang lên-Lục Viễn Phương , chuyện tôi giao cậu làm xong chưa , ngủ đến 12h trưa vẫn chưa dậy, cậu định để tôi phải phục vụ cậu à?- Ông đây làm việc cả đêm rồi , ko để ông đây ngủ đc cái à. Đồ bệnh hoạn , điên khùng , dở hơi . Nói rồi cậu trùm chăn ngủ tiếp…
Những điều tôi chưa từng nói với ai, kể cả người thân và bạn bè, sẽ được chia sẻ cùng các bạn. Có ai đọc hay không không phải vấn đề, tôi nghĩ ít nhất bản thân sẽ vượt qua được căn bệnh trầm cảm khi nhìn lại những dòng nhật ký bộc phát ấy.…
Đây sẽ là câu chuyện nói về một cô gái mà tôi đã phải lòng.(Tôi có một trí nhớ không tốt cho lắm, nên tôi không muốn những kí ức đẹp đẽ này lại biến mất vào một ngày nào đó. Vì thế nên tôi sẽ gửi nó ở đây.)…
Những rắc rối của cô gái mới trở thành người lớn, học cách sống tự lập, học cách yêu đương. Biết đâu các bạn có thể nhìn thấy được mình trong đấy. Hãy cùng Nhi khám phá cuộc sống muôn màu muôn vẻ nè.…
[Anh và em | My dairy]~Anh và em.Chưa từng gặp nhau.Chưa từng nghe thấy nhau..Anh và em.Vốn sinh ra là hai cá thể đối lập.Cứ như họ, ta khóc rồi lại cười.Cứ như họ, ta đến rồi lại đi..Anh và em.Có lẽ là một phần của cuộc đời nhau.Nhưng sẽ chẳng có một cái kết cho đôi ta. @joonjunn_…
Trên đời hiện đại này có 1côgái trong lúc đi vào cửa hàg tiện lợi mua ít đồ vô tình cảm nắng 1cô n.viên bởi ánh mắt biết cười và dáng vẻ dễ thươg của cô n.viên ấy. Vì cô bị suy mê cô nv ấy mà theo đuổi mà tìm cách vô cửa hàng đó chỉ để làm chung.…
Nói đến những tác phẩm cổ thi Trung Quốc, người ta thường chỉ nói đến thơ Đường. Đành rằng trước đó ai đã có những phong dao luyến ái trong Kinh Thi. Những tác phẩm trữ tình của Khuất Nguyên, Tống Ngọc, những bài ca của họ Tào thời Kiến An và những bài thơ điền viên của Đào Uyên Minh đời Tấn nhưng chỉ là những ngôi sao sáng rời rạc lẻ tẻ, sánh sao được với cả bầu trời đầy tinh tú, có chị Hằng, có sông Ngân có sao bắc đẩu, có thơ Đường. Quả thật là thời đại hoàng kim của thi ca Trung Quốc.…
my 1st showroom.dành tặng cho kim taehyung của mình.một vài notes nho nhỏ trước khi tiến vào showroom của mình: những thứ nho nhỏ trong này đều là mình edit cho taehyung, cũng có làm cho những người khác nhưng rất ít.hy vọng khi bước vào đây cậu có thể dùng những ngôn từ lịch sự.…
Tên Tiếng Trung : 喜欢 发芽。Trung - Việt : Tình Yêu Nảy Mầm ( Nảy Mầm) Tất cả mọi chuyện đều vô tình xảy ra vào những ngày vô cùng bình thường. Đó, chính là cuộc sống của chúng ta. Tối nay ăn cơm hơi muộn, lúc đi ra ngoài thì trời đã tối đen. Địch Mặc lái xe đưa Miêu Lê về nhà. Đến cổng tiểu khu anh nói vớ cô bằng vẻ mặt nghiêm túc :" Đêm nay trăng đẹp, chúng ta đi dạo đi."Vì Thế, Miêu Lê không có cách nào để từ chối.Lúc cột đèn đường kì lạ ở góc phía bắc hoa viên xuất hiện trước mắt đến là thứ tư thì rốt cuộc Miêu Lê không nhịn được nữa, nói : Địch mặc anh có điều kiện gì thì mau nói ra đi, chỉ cần là điều mà Miêu Lê tôi có thể làm được, tôi tuyệt đối không từ chối.Đợi hồi lâu không nghe thấy câu trả lời, cô quay sang nhìn thì thấy Địch Mặc đang ngửa đầu nhìn mặt trăng tròn vằng vạch trên đỉnh đầu.Miêu Lê không nói gì. Vậy mà cô có thể vướng vào cái cảnh ngớ ngẩn cùng người ta nghiên cứu trăng sao ! Chuyện này, phải nói từ hai tháng trước....Truyện này mình viết đã chưa hỏi tác giả, nếu tác giả có báo không được thì mình sẽ gỡ. Truyện này mình thấy hay nên mới viết lại, nhu cầu chính là thỏa mãn.…
Giới thiệu: Chu Tô từng nghe qua một câu nói, chấp tử chi thủ (nắm tay nhau đến chết) lúc bắt đầu là một lời cam kết, về sau sẽ biến thành một loại trách nhiệm, cuối cùng cũng chỉ là một thói quen. Cô bỗng nhiên hi vọng mình còn đủ thời gian để tạo ra được loại "thói quen" này, mặc dù sự thật là cô đã không còn đủ thời gian nữa. Chung Ly nói: "Tôi vẫn luôn cảm thấy con người của tôi trời sinh đã không hòa hợp được với không khí của phòng bếp, dù chỉ là hâm nóng thức ăn nhưng sau đó thế nào cũng không thể ăn được nữa. Nhưng mọi người xem, hiện tại cháo của tôi nấu vừa mềm vừa thơm, làm được những món ăn đến Chu Tô cũng khen ngon như những món ăn dùng trong yến tiệc. Cho nên chỉ cần là những thứ mình thật sự muốn, đều có thể làm được." Có một việc Phương Đại Đồng chưa từng nói qua với bất kì ai, buổi sáng hôm đó khi anh ta đã dạo qua một vòng Âm phủ, sau khi tỉnh lại thấy hình ảnh Chu Tô nằm nghiêng trên sô pha, trái tim bỗng run lên, giống như có dòng điện chạy qua, đó là cảm giác tê dại của sự rung động ấm áp. Ánh mặt trời sáng sớm chiếu lên khuôn mặt của cô ấy, mỗi một tấc da thịt cùng lỗ chân lông đều nhuộm một màu vàng nhạt khiến Chu Tô giống như một thiên thần, chỉ là khi đó anh ta không biết mình ở một khắc kia lại thật sự đắm chìm. Tần Nhiễm Phong chạy thật nhanh trên con đường, vừa chạy vừa khóc, rốt cuộc cô đã hiểu rõ Chu Tô sẽ luôn là người thắng cuộc, không phải do bản thân mình chạy quá chậm mà là do người có thể đứng ở vạch xuất phát của Chung Ly từ trước đến giờ ch…
Nội dung của nó đôi khi chẳng là gì đặc biệt cả, nó nói về tôi, về gia đình, về những cảm xúc ngổn ngang chẳng thành lời trong tôi. Nó không thú vị, nó là những câu chữ chẳng thể cùng ai tâm sự, cũng chẳng thể giải bày nỗi lòng này bằng một vài từ. Nếu định dạng nó, thì chắc nó chỉ là một cảm xúc đau đớn, nhưng cơn đau lại âm ỉ chứ không thành lời. Thế thôi, nó chỉ đơn giản là cuộc đời tôi.…
Một ngày đẹp trời, Nhạc Thanh Nguyên vô tình nhặt được một cái hệ thống. Nói đúng hơn là, hệ thống cố tình nhặt được Nhạc Thanh Nguyên...Bìa được des bởi @-nhayngunguc | @MyDarlingTeam…
"Thế đấy, xe đạp của mẹ chính là người đã đưa tôi vào đời, cũng chính là người đã dạy tôi những bài học mà nhà trường không thể có. Chính nó cũng là những kỉ niệm, quá khứ tốt đẹp mà tôi hằng lưu giữ. Dù biết rằng, cái mới sẽ thay thế cái cũ, không thể nào tránh khỏi vòng xoáy của thời gian, nhưng sâu thẳm trong tim, nó vẫn là vật mà tôi yêu quý nhất, vẫn là một góc nhỏ để khi nhìn lại, tôi sẽ thấy một thời học sinh đã đi qua!"…