Tuổi thanh xuân giống như viên kẹo mà người để vào trong túi áo ta. Vô tư và mơ mộng là vị ngọt nhẹ nơi đầu môi. Đắm chìm và nông nỗi là vị ngọt ngây ngất lan tràn khi kẹo tan ra. Đến cuối cùng, chỉ còn một chút ngọt ngào sót lại nơi cổ họng, nghèn nghẹn mà lưu luyến khôn cùng.Dù chỉ là ngọt ngào thoáng qua trong đời, ta vẫn mong từ người thêm nhiều viên kẹo nữa.[Câu chuyện của An, Duy và lớp 11/1]…
Lớp 11A1 có một cặp cận song sinh! Cùng học tốt, rèn luyện đạo đức cũng tốt, tính tình cũng rất tốt! Dễ nói chuyện, luôn nhiệt tình giúp đỡ bạn bè, thầy cô. Thậm chí là cùng họ Trần, cùng đeo kính luôn! Chỉ là khác nhau khuôn mặt, nếu không thì cả lớp 11A1 thực sự tin rằng lớp họ có phân thân."Nam châm một đầu âm, một đầu dương mới có thể hút được nhau!""Thì sao chứ? Quá bình thường luôn! Giống nhau như tụi mình nè mới là tướng phu phu đó!"Hi vọng hai cháu An và Chấp sẽ trở thành cảm hứng học tập của tôi.…
Truyện xoay quanh cuộc sống của Ngọc Hoa , một cô gái có đam mê vẽ tranh từ nhỏ , cô vẽ ra rất nhiều những tác phẩm đẹp và có giá trị. Nhưng trong một lần cô cùng gia đình đi du lịch thì chẳng may xe của gia đình cô gặp tai nạn, cô may mắn không bị thương nặng thế nhưng mẹ cô đã không may qua đời. Từ đó đến nay, cô luôn mang trong mình một nỗi sợ hãi về tâm lý, khiến cho bàn tay của cô mỗi khi vẽ thì sẽ run lên và không thể vẽ ra những bức tranh đẹp như trước đây được...…
Tui thích Park chanyeol nên lấy ảnh này làm bìaa. Mình thích cậu, cậu thích cô ấy. Cậu từng thích mình, thật sao Nhưng như vậy thì sao chứ? Dù mình có yêu thích cậu nhiều đến nhường nào thì cũng đã muộn rồi.. Trong mắt cậu giờ đây chỉ có cô ấy..…
"Chẳng có gì là mãi mãi" tôi đã không nhận ra đó là điều hiển nhiên của cuộc đời. Giá như mọi thứ quay lại điểm khởi đầu liệu mọi thứ sẽ khác?Tác giả: T.Nguyệt Thể loại: Đam mỹ, học đường, thanh xuân vườn trường, BE.…
Câu chuyện bắt đầu giữa hai bạn nhỏ cấp 2, tình cờ và xinh đẹp như thế. Tình cảm ấy là mùa xuân nhẹ nhàng non nớt, là mùa hạ đầy nắng thanh xuân, là mùa thu dịu ngọt và là mùa đông cần nhau.Một câu chuyện tình cảm nhỏ bé, ngọt thật ngọt, mà chua cũng thật chua. Nhưng chua hay ngọt vốn đâu quan trọng đúng không. Chỉ là...…
Những tháng ngày trôi qua ,liệu có thể thay đổi lại từ đâu không ,có thể bắt đầu lại từ đầu không ,hay chỉ là 1 ước mơ vụt qua như sao băng chợt loé sáng rồi lại vụt tắtNgọc Bích vốn là 1 cô gái vô ưu vô tư vui buồn đều thể hiện ra mặt ,nhưng vận mệnh đã thay đổi cuộc đời cô khi cô thi trượt đại học . Những nỗi buồn cứ thi nhau ập tới nước mắt không còn trên mi thay vào đó chảy từ trái tim ra ,không thể nấc thành tiếng chỉ có thể từ từ gặm nhấm ăn mòn cô.....n hi vọng vẫn còn liệu ô trời có thể giúp cô thay đổi vận mệnh cuộc đời cô không hãy cùng cảm nhận cùng nv…
Cậu ấy là thanh xuân của tôi, là bí mật mãi mãi bị chôn vùi, là vị đắng của cà phê, cũng chính là nỗi đau mang vị ngọt của một thời nông nổi.Năm tháng lưng chừng giữa trưởng thành và trẻ con, cậu ấy xuất hiện. Cậu là nước mắt, là nụ cười, là mặt trời, là ánh dương rực rỡ. Cậu ấy là người thương mãi không dám nói ra, là cơn gió nhẹ giữa trời xanh. Hôm nào đó bâng quơ, trong tôi có thêm một người - là cậu. ____________________________________________________Design by DIEMDOAN…
"Này, đố cậu biết, khoảng cách xa nhất là từ đâu đến đâu?" Trần Hiểu Tinh cất tiếng hỏi, mắt vẫn không rời con đường trước mặt, đôi môi khẽ hé nụ cười."...Cậu nói xem." Thần Phi quay qua nhìn Hiểu Tinh, bối rối."Khoảng cách xa nhất chính là, từ đôi mắt đến con tim. Nếu cậu yêu một người không yêu cậu, dù cậu có làm cách nào để họ thấy tình cảm của mình, người ta cũng sẽ không mảy may rung động. Cuối cùng chỉ có thể tự mình đa tình." Miệng Hiểu Tinh vẫn là nụ cười đó, nhưng đôi mắt buồn của cô thì chẳng hề biết nói dối."Nói như vậy, chẳng phải đó cũng chính là khoảng cách gần nhất sao? Khi cậu yêu một người và người đó cũng yêu lại cậu. Chỉ cần một ánh mắt đã đủ để rung động rồi." Thần Phi trìu mến cười thật tươi, nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Hiểu Tinh.Hai người vừa chậm rãi bước về phía trước, vừa khẽ run lên vì lạnh, lại tự hỏi vì sao mùa đông năm nay ấm áp đến lạ kì._________________________________________________________Toàn bộ câu chuyện là trí tưởng tượng của tác giả. Truyện chỉ được tác giả update trên tài khoản WordPress (https://dannloey.wordpress.com/) và tài khoản Wattpad (https://www.wattpad.com/user/DannLoey)Vui lòng không re-up dưới mọi hình thức nếu không có sự đồng ý của tác giả!…
Đây là bộ truyện đầu tiền của mình kể về một đôi bạn thân và tình cảm, tình yêu trong sáng, khắc khoải của họ. Những cung bậc cảm xúc thời học trò cho đến cái tuổi trưởng thành, những biến cố mà cả hai muốn quên đi cũng như không thể quên được.Mình mong là các bạn ủng hộ truyện nhé puss puss…
Không có năm loại bảo hiểm, không có luật định ngày nghỉ lễ, thậm chí không có thời gian nghỉ kết hôn nghỉ đẻ, động bất động lại muốn chết vừa chết, về hưu còn xa xa không hẹn.Công việc như vậy làm sao có thể nhẫn!Không đang trầm mặc trung bạo phát, liền đang trầm mặc trung biến thái.Vừa chết lại chết, bị chết bản thân lão nương cũng không nhận ra bản thân, một mực biến thái vân bách rốt cuộc muốn bạo phát.Có một loại yêu kêu sống chết có nhau, hệ thống, ngươi thô đến, ta yêu ngươi yêu như vậy thâm trầm, khẳng định không đánh chết ngươi.Nột, chính là một cái phổ thông muội tử tại áp bức trung lặng lẽ trưởng thành hắc >Thân o(≧v≦)o~~ hoan nghênh cổ vũ đi ~Đơn giản chỉnh lý một chút:Này chỉ chỉ chỉ chỉ chỉ chỉ Điều giáo khổ bức thế tử, đùa giỡn tòa soạn báo nhân vật phản diện, thủ hộ mạt thế hài đồng, dụ dỗ ngây thơ chính thái, đâm thận tà tứ đồng bọn, bảo vệ tổng thụ tiết tháo.Thanh lâu tú bà, thần quái hắc miêu, hình người máy bay chiến đấu, khí linh, nhũ mẫu, lục mũ hộ chuyên nghiệp.Nghiệp vụ phạm vi rộng khắp, thủ đoạn thuần thục, phẩm chất cam đoan.Ngôn tình đất diễn khinh, tác giả yêu thích (lăn qua lăn lại) nhân vật chính, cùng với tuy rằng văn án cực kỳ hoan thoát, nhưng đích xác là khổ ép chính kịch ̣ không sai.Cuối cùng, tác giả đã tắm rửa sạch sẽ nằm trên đất, thỉnh không cần để ý đến đâm đi ~…
Nữ chính được lấy ý tưởng bởi một người có thật nhưng tính cách được cải biên nhiều so với nguyên tác chính Nam chính được lấy từ cảm hứng của tác giả cũng như nữ chính.Câu chuyện có cốt truyện khá đơn giản nói về tình cảm tuổi học trò, tình yêu đôi lứa, những áp lực, những tiếc nuối, sự hi sinh.…
Trại hè ngày hôm đó, giáo viên phát cho mỗi người một tấm phiếu, yêu cầu hai người một đội. Tất Hạ lấy được tấm phiếu số 7, lần đầu tiên cùng Trần Tây Phồn gặp mặt.Cậu ấy đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, giọng nói nhẹ nhàng, cong môi cười nhẹ: "Tìm thấy cậu rồi, bạn học số 7, có thể chung đội với cậu không?Khi đó, cậu ấy là đứa con kiêu ngạo của trời, có thể nhìn mà không thể chạm tới, mà Tất Hạ chỉ là một trong vô số nữ sinh thích cậu ấy, là một người không ai chú ý đến. Việc yêu thầm này đã định sẵn sẽ chẳng đi đến đâu.Nhiều năm về sau, Tất Hạ gặp lại Trần Tây Phồn, ngày hôm đó mưa tuôn xối xả, cô ấy bị mắc kệt ở một thành phố xa lạ.Người đàn ông mím mím môi, ngữ khí chắc chắn nói: "Yên tâm, nhất định đưa cậu về nhà an toàn".Sau đó lại cùng nhau tham gia họp lớp, có người đùa giỡn nhất định bắt Trần Tây Phồn kể về lịch sử tình trường, Trần Tây Phồn không có cách nào nói: "Chưa yêu bao giờ nhưng thật sự có thích một người".Mọi người kinh ngạc hỏi người cậu ấy thích là ai, Trần Tây Phồng nhìn về phía Tất Hạ, ánh mắt giao nhau, khóe mắt cô ấy dần đỏ lên, tim chậm một nhịp.Trần Tử Phồn môi mang ý cười, từ từ nói: "Bạn học số 7 của lớp chúng ta".Không ai biết được, buổi tối ngày hôm đó ở hành lang, Tất Hạ bị cậu ấy vây vào tường, tránh cũng không thể tránh khỏi, hơi nóng của Trần Tử Phồn phả vào, gần như khẩn cầu: "Thích tôi lại nhé bạn học số 7".TÁC GIẢ: 楠知北Tên gốc: 七号同学…
Từ một nụ cười trong trẻo, Han Yangwoo đã nhìn thấy cả bầu trời.Từ những lần âm thầm lặng lẽ, Cheong Minah nhận ra trái tim mình đã rung động.Họ gặp nhau ở tuổi mười bảy, đồng hành qua những năm tháng đẹp nhất, cùng trưởng thành, cùng tổn thương, cùng yêu.Tình yêu ấy dịu dàng như nắng, chân thành như mưa rào đầu hạ.Họ là những ánh mặt trời soi sáng cho nhau, hứa hẹn sẽ cùng nhau trải qua những nốt thăng trầm trong cuộc sống.Nhưng liệu thời gian có đủ để giữ lời hứa?Hay tình yêu sẽ chọn một cách khác để tồn tại...?…