"Nếu hắn không nổi tiếng thì mọi chuyện đã khác, sẽ không đánh mất cả tâm can của mình" Xin chào 👋. Đây là tác phẩm "đầu tay" của 2 mae tác giả nalak Hena, được lấy ý tưởng từ KPTS cũng như JeffBarcode và n bản nhạc "đầy hường phấn, mang đến năng lượng tích cực" cho mẹ Na 🥹. Mong mọi người ủng hộ bọn tui, có gì góp ý mọi người cứ bình luận vào nha, bọn tui sẽ xem xét và sửa đổi tốt hơn ở những chap/truyện sau. Cảm ơn mọi người đã đọc fic.Cách xưng hô trong shot:Jeff: HắnBarcode: EmBible: AnhBuild: Cậu _Hena_…
For the biginer(mee)Triển Dực Đức!Anh.. Dương Nhiên Nhiên ngạc nhiên,nói không thành lời, cảm giác như có một thứ gì đó vướng ở cổ họng.Hai mắt cô mở to nhìn người con trai cao lớn đứng trước mặt mình.Đã quá lâu rồi để có thể nhìn anh gần như thế này,đã có lúc tưởng chừng như không bao giờ có thể gặp lại được nữa.Cô cúi mặt xuống,nắm chặt tay lại,đôi vai gầy khẽ run rẩy.Sống mũi cay cay,trong lòng chợt loé lên một thứ cảm giác chua xót,đôi môi mím chặt nghĩ về những tháng ngày trước kiaNgày hôm ấy giữa sân bóng rổ của ngôi trường cấp ba,cô đứng quay lưng lại với anh.Dưới ánh nắng chan hoà,cô gái mặc chiếc sơ mi trắng đứng thẳng lưng vẻ rất kiên quyết,dáng người nhỏ bé như một loài hoa bồ công anh.Nắng chiếu qua mái tóc nâu của cô và người con trai ấy khiến con người ta cảm thấy đây chẳng khác gì trong câu truyện tiểu thuyết.Triển Dực Đức ném bóng vào rổ,đôi chân dài như nhảy múa trên không trung.Bóng đi một đường đẹp mắt rồi rơi xuống mặt đất,anh nheo mắt nhìn,khẽ cười.Quay sang nhìn Dương Nhiên Nhiên đang đi bỗng nhìn thấy anh thì khưng lại định quay lưng bỏ đi.-Đứng lại!Nhiên Nhiên bỗng giật mình,cô không nghĩ là sẽ gặp anh trong một lúc bất ngờ như thế này.Quả thực cô không muốn đối diện với anh,cô và anh đã không còn gì của nhau nữa rồi,phải chăng bây giờ cũng chỉ là người cùng trường.3 tháng nữa cũng có thể trở thành người xa lạ!Cô không biết phải đáp lại anh như thế nào,tình huống này vô cùng khó xử,cô im lặng không trả lời.Chỉ đứng đó,nín thở chờ anh nói xong lập tức sẽ đi ngay.Triển Dực Đức tức giận,cô vẫn cứng đầu như thế,không thèm trả lời anh!Trong mắt cô,cô coi anh như chưa từng xuất hiện trên thế giới này thì phải!-Em đã thực sự quên được tôi?-Phải!Nhiên Nhiên cười chua xót,bây giờ anh còn hỏi cô như vậy làm gì nữa…
Chương 1: Gặp GỡNăm ấy, em mới 15 tuổi - cái tuổi còn non trẻ, nhưng tâm hồn đã thấu nhiều hơn người lớn.Một cuộc gặp gỡ tưởng chừng như tình cờ, nhưng thật ra là sự sắp xếp của thiên cơ.Người ấy lớn hơn em nhiều tuổi, ánh mắt trầm tĩnh, giọng nói điềm đạm và có điều gì đó rất buồn trong tim.Anh ấy không xuất hiện như ánh sáng lóa mắt.Anh ấy đến như một cơn gió - nhẹ nhàng, lạnh lẽo, nhưng... khiến em muốn giữ lại.---Yêu Nhau Một ĐoạnHọ yêu nhau.Không ồn ào, không phô trương - mà bằng những cuộc trò chuyện khuya, bằng những ánh mắt dõi theo, bằng bàn tay siết khẽ khi cả thế giới quay lưng.Em yêu anh ấy bằng tất cả sự chân thành của người tuổi trẻ.Còn anh ấy yêu em bằng sự dè dặt, vì chính anh còn đang sợ bản thân không đủ tốt để giữ em mãi mãi.--- Xa NhauMột hiểu lầm.Một sự im lặng kéo dài.Một tin nhắn không trả lời - và họ lạc nhau.Em khóc.Không ai hay.Chỉ trời đêm và tấm chăn nghe rõ tiếng nấc.Anh ấy... cũng im. Nhưng trong lòng, anh ấy đau.Vì... bỏ lỡ một người con gái như em là điều ngu ngốc nhất đời anh.--- Quay LạiBa năm sau - em 18 tuổi.Em đã khác. Tóc dài hơn, mắt sâu hơn, và trái tim tưởng như đã khóa chặt.Nhưng rồi - một ngày kia - tin nhắn ấy hiện lên:> "Dạo này em sống sao?""Anh còn giữ tấm ảnh năm đó...""Hôm nay, đi qua nơi cũ, tự dưng nhớ em."Em run.Và biết không?Duyên đã trở lại. Không hề muộn.---Tha Thứ & Lựa ChọnLần này, em không vội.Em để anh chứng minh, bằng hành động - không lời.Anh kiên trì, từng chút một, như người sửa một món đồ quý mà mình…
🌸 Tác giả : Ayumi Amamiya Ngân (Song Hành Yến Nguyệt).🌸 Cặp đôi : Vương Nguyên Phương - Đồng Mộng Dao. (Thần thám kỳ tài hoặc Thiếu niên thần thám Địch Nhân Kiệt. )~~~~~~~Đời người như hoa như mộng, chỉ muốn cùng người đi ngao du ngoạn thủy, bên nhau trọn đời, sống tới đầu bạc răng long, thế mà sao duyên phận trớ trêu, nhẫn tâm chia cắt đôi uyên ương đang yêu nhau nồng đậm... Một người đã ra đi mãi mãi, đi rất rất xa. Để lại một nam nhân anh tuấn lạc giữa chốn phồn hoa đẹp đến nao lòng, cứ vô vọng chờ mong. Chấp niệm, bao giờ mới hết? Chấp niệm, bao giờ mới quên? Hồng nhan bạc mệnh, chỉ trách sao số kiếp quá khổ... Đời này chúng ta không được bên nhau như lời đã hứa, đành đợi người kiếp sau. ~~~~~Vũ lạc Trường An khiến ánh mắt người phủ sương mờ,Lòng người bỗng dưng dậy sóng là tại vì ai còn chẳng thấu sao?Chấp niệm chi luyến cõi hồng trầnYêu một đời, trọn một kiếp, mãi mãi bên nhau, cớ sao lại chẳng trọn vẹn.Lời hẹn ước năm xưa, nàng còn nhớ? Nàng ra đi để lại một người chờ nàng ngẩn ngơ.Nhớ nhớ thương thương, ký ức chưa lúc nào phai mờ. Thế mà nàng đã ngủ yên, cứ thế rời khỏi đời ta.Hẹn nhau hội ngộ ở Trường An thành, sao lại chia xaĐừng rơi lệ nữa người ơi, nàng đã đi xa rồi... [Chốn Trường An phồn hoa như mộng, gặp được nàng, yêu một kiếp, cớ sao lại chẳng thể được bên nhau trọn một đời người, cùng nhau trải qua năm tháng đến đầu bạc răng long. Có trách, trách sao duyên ta quá bạc. Một khắc nhỏ nhoi, nàng rời xa ta mãi mãi. ][Gặp được huynh, huynh bao dung…