bao 2.62
…
"Em tin trên đời có vận mệnh không?""Vận mệnh? Thế nào gọi là định mệnh?""Hmmm, định mệnh là khi hai con người xa lạ gặp nhau và yêu nhau.""Ví dụ như?""Như là... hai con người ấy vốn chẳng liên quan gì đến nhau, vậy mà vận mệnh lại buộc họ lại với nhau, gặp nhau mười kiếp, yêu nhau mười kiếp và chờ nhau mười kiếp.""Vậy, sau mười kiếp họ có đến được với nhau không?""Hmmm, họ..."...Khúc Y Nguyệt ngồi trên sân thượng, hai chân đung đưa, ánh mắt nhìn xa xăm.Bỗng, một người đàn ông xuất hiện sau lưng cô, trên tay còn cầm theo đóa hoa hồng đỏ rực. Anh ấy ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, chìa đóa hoa trước mặt cô: "Tặng em."Khúc Y Nguyệt mỉm cười, đưa tay nhận lấy, hỏi: "Vì sao tặng em?""Vì em và nó giống nhau." Người đàn ông trả lời mà không bận tâm suy nghĩ."Giống thế nào?" Khúc Y Nguyệt nghiêng đầu, chờ đợi đáp án từ người đàn ông."Em và hoa đều xinh đẹp."Khúc Y Nguyệt cười thành tiếng: "Không ngờ anh cũng rất biết cách nói chuyện.""Anh chỉ biết cách nói chuyện với mình em thôi." Người đàn ông dừng lại vài giây, sau đó cất giọng trầm trầm: "Y Nguyệt, phải nhớ luôn luôn phải mỉm cười, khi em cười lên rất xinh đẹp, cho dù ở đâu anh cũng luôn nhìn thấy."Khúc Y Nguyệt cúi đầu, khoảnh khắc ngẩn lên xung quanh cô trống rỗng. Không có hoa, chẳng có anh, thứ trò chuyện với cô chỉ có không khí.Cô nhìn lên bầu trời xanh thẳm, mỉm cười: "Em nghe lời rồi, nếu anh nhìn thấy... anh trở về được không?"Nơi đăng full: https://enovel.vn/cho-nhau-muoi-kiep.15748/…
MỸ NHÂN VƯƠNG TRIỀU- SERIES ĐỘC CHIẾM QUÂN TÂM - Khi ngọn cờ minh chứng cho quyền lực của bậc Đế Vương cắm giữa đại điện đánh dấu một chủ quyền mới trên lãnh thố xứ người, ngạo nghễ bay trong gió.Khi khói lửa Hoàng Thành của một vương triều bị ép buộc xóa sổ khỏi lịch sử để bắt đầu cho một sự cai trị mới, phần phật bốc lên thiêu rụi sự xa hoa thối nát.Khi đoàn quân bách chiến bách thắng dưới quyền sinh sát của một bậc chí tôn san bằng từng hàng phòng ngự để công thành đoạt đất, chiếm đóng và áp chế con dân vô tội.Là lúc y gặp nàng...."Ngay cả khi nàng chỉ còn là một bộ hài cốt, nàng cũng chỉ có thể là người của ta, lúc ấy ta sẽ đặt nàng vào lồng kính ngày ngày ngắm nhìn. Thục Nghi, nàng thật sự muốn sống một kiếp như vậy hay sao?" Hơi thở của y phả vào tai nàng không dứt, nhịp điệu dồn dập trong lời nói để lộ sự tức giận đầy kiềm nén của y: "Nàng cứ thử bỏ trốn nữa đi, kể cả khi phải bẻ gãy hai chân của nàng, ta cũng không tiếc đâu. Tốt nhất đừng thử lòng ta nữa, ta sẽ không thể khống chế bản thân, nghe rõ chưa, Đình Thục Nghi?"Nàng cắn môi, trừng mắt nhìn y, bị khóa chặt trong vòng tay cứng như sắt ấy khiến nàng không thể được, nhưng cũng đành bất lực. Nàng biết, y nói được, thì sẽ làm được.…