[Thuần Việt] [Hậu Chiến tranh] Ký Ức Màu Khói Lam Chiều
Xóm quê ngoại tôi có vài người là thương binh, trong đó có ông tôi. Không ai cụt chân tay, chỉ là sau chiến tranh thì sức khỏe yếu đi, người mất 60% sức lao động, người 70%Riêng ông tôi, 80%, không còn làm việc nặng được nữa................................................................................................................................Nghỉ hè, tôi được bố mẹ cho về quê ngoại.................................................................................................................................Thi thoảng, vào buổi chiều tà, khi con Mun- con mèo "quàng thượng" nhà ông bà đang nằm ngủ phè phỡn với cái dang không thể nào đặc trưng hơn ( nằm ngửa rang luôn chân tay ra ), mấy bác thương binh thân với ông lại sang nhà, ngồi uống trà đàm đạo dưới giàn mướp, kể chuyện hành quân, chuyện rừng sâu nước độc, chuyện ăn cơm trộn muối cũng thấy ngon. Tôi khi ấy còn nhỏ, cứ ngồi nghe mê mẩn - chẳng hiểu hết, nhưng cảm thấy gần gũi lắm.......................................................................................................................................Mùi khói bếp, tiếng kể chuyện và tiếng cười khàn khàn của mấy ông... in sâu trong ký ức tôi, như màu khói lam chiều, vương vãi trong kí ức mà chẳng bao giờ tan hẳn...........................................................................................................................................Tựa đề: ( ở trên )Thể loại: Truyện lịch sử/hài ( một chút )Tác giả: Sie0812Tất cả nhân vật đều đc đổi tênDựa trên câu chuyện có thậtCopy xin hãy cre ( ghi nguồn )…