Cô chuyện kể một cô tổng tài giả trai để nắm quyền thừa trả thù cho ba mẹ vừa hết nhiệm kì vừa một cô gái thời bấy h bị đẩy ngã và xuyên khônglưu ý :[câu truyện được bịa ra chủ yếu đẩy thuyền otp cho mau cặp bến và được lấy ý tưởng từ một đâu chuyện khác]…
Lấy bối cảnh từ lúc Nagi bảo rằng Reo thật phiền phức, ngay thời điểm đó cả hai đồng thời quay lại chân cầu thang, nơi bắt đầu của mối quan hệ.Warning: có yếu tố hư cấu không đúng theo nguyên tác, ooc…
Đây là lần đầu tiên tớ viết fic, có sai sót mong mọi người cmt góp ýVề sau có thính TaeKookGiữa fic và ngoài đời khác nhau không so sánh, nếu không muốn đọc thì thoát ra ngay từ bây giờ :))))Và đừng mang truyện của tớ đi nơi khác. Kamsa😘…
Nữ chính: Bảo Ngọc, 17 tuổi, đang học trường THPT. Cô có tính cách cầu toàn, yêu thích hoàn hảo, hơi khó tính, cộc cằn, nên cô chỉ có vài người bạn, thân nhất là Mai VyNam chính: Phúc Nam, 17 tuổi, đang học trường THPT. Cậu có tính cách ôn nhu, thân thiện, là người hay chọc cô nhất, đẹp trai, nhà có điều kiện, trong trường được gán ghép với Phương Diễm nhưng cậu chỉ thích Bảo Ngọc Mai Vy: bạn thân từ nhỏ của nữ chính, hiểu rõ tính cách của bạn mình.Thiên Ân: bạn thân của nam chính, thầm thích Mai VyPhương Diễm: cô tiểu thư đỏng đảnh, đanh đá, luôn ức hiếp người khác, cậy nhà có điều kiện.…
Cuộc sống vốn yên bình, trái tim đơn thuần, an an yên yên vô ưu vô lo, bỗng chốc lại trở gió...vì anh. Người con trai khiến cuộc sống em đảo lộn, có vui, có buồn...Rồi anh chợt vội thu lại tất cả sự ấm áp mộc mạc kia đi như lẽ dĩ nhiên bỏ mặc em, bỏ mặc trái tim ngổn ngang giữa dòng nước mặn chát...…
ko có gì đặc sắc lắm!.. chẳng qua là câu chuyện mà tôi tường thuật lại sau khi chính mình trải qua...nói chung có cờ rút là một từ vô cùng xa xôi nhưng tôi cuối cùng lại đi biết cái này . cảm thấy mình có chút ngốc :))…
Điều quan trọng đầu tiên mình xin nói trước đó là mình là HỦ và trên tường nhà mình chỉ có ĐAM thôi. Nên nếu ai không thích thể loại này thì hãy cứ im lặng và rút lui một cách nhẹ nhàng. Mong đường để lại các câu bình luận làm tổn thương người khác. Mình đăng link này chỉ đơn giãn là muốn giới thiệu cho mọi người các bộ đam mà mình đã đọc và tâm đắt nhất. Vốn ngữ văn của mình không tốt và điểm chính tả của mình hơi bị kém, trong các bài đăng của mình chắt chắn sẽ có rất nhiều lỗi chính tả. Nên đừng ném đá và cũng đừng quá soi sạn trong nhà mình( con tim của mình mong manh lắm ạ 😢😢😢) Các review trong bài viết là mình copy lại từ giới thiệu truyện của các trang truyện và một vài cảm nhận của riên mình về bộ truyện đó. Mình sẽ cập nhật tiếp khi có thêm một bộ truyện mới mà mình tâm đắt.…
Mấy lời lảm nhảm của một đứa con gái vật lộn với 3 năm cấp 3. Nó đã sống 3 cái năm này một cách không có gì đặc biệt, nếu không muốn nói là khá nhàm chán. Nhàm chán đến mức nó phải viết lách để độc thoại với chính mình. Thế đấy, rất tẻ nhạt và đơn điệu!…
Tác giả: Miêu NịBiên tập: Eira NguyễnChuyển ngữ: Quick Translator :)))Mình chỉ bắt đầu edit (lậu) và up từ chương 91 của quyển 5: Giang Nam Phồn Hoa Đô Hội (Kinh Hoa Giang Nam). Các chương trước các bạn vui lòng tìm đọc ở địa chỉ khác.Mình không biết tiếng Trung và một chương rất dài nên tốc độ không nhanh được. Thêm nữa độ chính xác mình không đảm bảo 100%, có chỗ nào không biết mình để nguyên ở dưới, các bạn ai biết hãy bình luận báo cho mình nhé! Bản edit này nhằm mục đích tự kỉ tự sướng và hoàn toàn chưa xin phép, xin đừng tùy tiện mang đi chỗ khác. Cảm ơn nhiều ạ!…
Bạch Y Tiêu Lang từng nói : "Thanh xuân, chính là gặp gỡ với bảy cái tôi: một là tươi sáng, hai là đau buồn, ba là đẹp đẽ, bốn là mạo hiểm, năm là quật cường, sáu là yếu mềm, và cái cuối cùng chính là - đang trưởng thành". Ai mà chẳng có thanh xuân nhưng tùy vào hoàn cảnh nơi ở thanh xuân lại hiện hữu lên một màu khác nhau .Nhưng đối với Triệu Mẫn Hân cái gọi là thanh xuân ấy " thật là đen tối và mịt mù hơn cả lỗ đen trong vũ trụ dù có hút bao nhiêu thứ có chôn vùi qua bao nhiêu chân trời sự kiện thì cuối cùng vẫn chỉ là hư không , là cát bụi "…
Em không phải là con người , em không có gì đặc biệt, cô ấy đẹp hơn em , cô ấy quý phái hơn em , nhưng em mặc kệ , em vẫn yêu anh , nếu có một ngày em tan biến theo những cánh hoa kia , em cũng sẽ hỏi anh 1 câu cuối cùng "cậu có bao giờ từng thích tớ chưa ?........"…