Cậu là ngày nắng
Mùa hè năm ấy ở Thanh Đảo, biển xanh thẳm như chạm vào giấc mơ của tuổi trẻ.Trong thành phố biển đầy nắng gió, nơi hành lang với nắng vàng chiếu rọi, họ gặp nhau lần đầu, giản dị như một cơn gió thoảng, nhưng lại để lại dấu vết không thể xóa mờ.Cậu - Trình Hạc là chàng trai đứng đầu khối, đẹp trai một cách yên tĩnh, với ánh mắt sâu thẳm như mặt biển lúc chạng vạng. Người ta vẫn gọi thường gọi cậu là học trưởng, không phải vì vẻ ngoài thanh cao, mà bởi sự tinh tế trong từng cử chỉ, sự ấm áp luôn nhẹ nhàng len lỏi vào lòng người mà không cần lời nói.Còn cô - Lục Chi Chi lại là một bông hoa nở trong lặng lẽ. Cô không ồn ào, cũng không nổi bật, nhưng mỗi khi cất tiếng trả lời trong lớp hay đứng trên sân khấu với cây đàn piano, người ta không thể không ngước nhìn. Dưới lớp vỏ bọc trong sáng là một tâm hồn sâu sắc, một Chi Chi nhút nhát luôn tự mình chiến đấu với những suy nghĩ tiêu cực.Câu chuyện là bản giao hưởng dịu dàng của thời thanh xuân - nơi có những ánh mắt lặng lẽ dõi theo, những lần chạm mặt thoáng qua để rồi ghi nhớ suốt đời. Không ồn ào, không dữ dội, tình cảm ấy len lỏi như nắng chiều, ấm áp nhưng không đủ để níu giữ.Một đoạn tình cảm đẹp lại trở thành tình đơn phương của riêng mỗi người. Liệu người nói rời đi trước có thực sự là người hết tình cảm trước hay không?…