Nếu chị dám, liệu... em có chờ?
Chị gặp em vào mùa đông thứ nhất kể từ khi ra trườngHôm ấy trời đổ mưa - một cơn mưa dai dẳng như chính cái cảm giác chị dành cho em những năm sau này.Em mặc chiếc sơ mi trong năng động, gương mặt mang chiếc kính vuông , giọng nói em điềm tĩnh . Chị chỉ ngồi im lặng, không dám thở mạnh, chăm chú ngắm nhìn - và rung động từ một ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên ấy. Dưới cơn mưa mùa đông, đôi mắt ấy phản chiếu màu nâu trầm ấm, như thể mang trong mình một câu chuyện chưa kể. Và chị đã bị cuốn vào câu chuyện ấy, ngay từ lần đầu gặp mặt.Từ giây phút đó, nếu nói có tình cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên thì trông điêu đấy. Nhưng một thứ tình cảm lặng lẽ, không màu, không tên... chỉ có âm thanh rất nhỏ vang lên trong lòng: "Em là người em muốn giữ."Nhưng...…