Trong một thế giới bình thường của nhân loại thì một biến cố xảy. Thế giới bị các zombies (xác sống), quái vật và những thần thoại xa xưa xâm chiếm. Khắp nơi đều bị phá hoại và vào loạn lạc. Nhưng loài người đã đi trước một bước. Họ đã tạo ra những đảo trời khổng lồ bay lơ lửng trên không với các thiết bị tiên tiến. Họ rời đi để lại mặt đất hoàng toàng. Những kẻ không theo kịp đã bị bỏ lại thế giới này cho đến chết. Mặc dù vậy, một cô gái sống sót qua đợt thảm họa đó được ban cho sức mạnh. Từ đó, cô muốn đấu tranh khôi phục lại mảnh đất và tìm ra nguyên do đằng sau vụ việc này.…
Cô là đứa trẻ mồ côi sống trong cô nhi viện, ngày ngày đều bị đánh đập, bạn bè xa lánh.Vào một ngày nọ, cô gặp anh, anh trở thành người bạn đầu tiên kể từ năm đóSau đó.....Muốn biết thêm chi tiết, vui lòng đọc truyện để rõ hơn (Nhớ vote và góp ý cho Phy những gì Phy còn thiếu sót nhé)…
HE.Song khiết. Ngược trước sủng sau. Thẩm Trúc Phong từng là bảo vật yêu thích của Đường Chi Vị, anh ấy sợ rơi khi cầm nó, nhưng anh ấy lại sợ tan chảy khi cầm nó. Sau đó, bảo vật trái tim này đã đâm Đường Chi Vị một cách tàn nhẫn nhất. Kể từ đó, bảo vật trái tim này trở thành con kiến khiêm tốn nhất dưới chân anh. Sau sáu năm đau khổ, tủi nhục và đoàn tụ, Thẩm Trúc Phong không còn là mặt trời nhỏ rực rỡ như xưa. Anh ta nhìn Đường Chi Vị với ánh mắt cảnh giác, tâng bốc và sợ hãi mà anh ta chưa từng có trước đây.…
Bất Trường Quân cô vốn là một tiểu thư nhà giàu bỗng chốc trở nên trắng tay phải vượt biên về nước gánh lấy khoảng nợ khổng lồ mà cha cô để lại.Chân Dịch một tổng giám đốc cao ngạo nhưng lại luôn mang trong lòng một tình yêu dành cho cô tuy không mãnh liệt nhưng đã luôn ăn sâu vào trong máu của anh.Hai con người ấy, vốn có hơn mười năm âm thầm quan sát của anh, có chung với nhau ba năm cùng sát cánh và cộng thêm cả năm năm một mình nuôi con của cô? Tình cảm liệu còn có thể đo được bằng tháng năm?Lần đó cô mang theo cái bụng bầu bỏ trốn, anh không biết cũng không tìm cô trở về vốn nghĩ buông tay giải thoát cho cả haiNăm năm sau gặp lại cô anh muốn phát điên lên vì việc cô làm, một lần nữa muốn đem cô giam hãm trong vòng tay của mình.Một tiểu thư hết thời liệu có thể chạy thoát khỏi móng vuốt của ma vương?"Không thể nào" Ai đó vừa cười vừa nói…
- Tác giả: Súp- Nội dung: Bảo Như và Thế Thanh là đôi bạn thân từ lúc nhỏ. Thế rồi đùng một cái Thế Thanh đi du học, làm Bảo Như khóc sướt mướt. Ba Thế Thanh là người Việt mất từ lúc cậu 4 tuổi rưỡi do bị oan tội giết người, mẹ là người Hàn, có một Công Ty về Thời Trang tại Việt Nam và một tập đoàn lớn về trang sức bên Hàn. Gia đình Bảo Như không giàu có như Thế Thanh. Chỉ là một gia đình bình thường. Câu chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo?! Cùng đón theo dõi nhé.- Thể loại: Tình cảm hồn nhiên, luật - hình sự~ Chúc bạn đọc truyện vui vẻ ~…
Thanh xuân như một cơn mưa rào đầu hạ, Mang phép lạ tưới mát tâm hồn taDù biết nó chỉ là thoáng qua,Nhưng lại có dư vị nhớ mãi.Dẫu cho cơ thể có lạnh giá,Nhưng vẫn tự nguyện đắm chìm.Thanh xuân như là một món quà mà tạo hóa đã mang tặng chúng ta. Nó quý giá và là thứ duy nhất trên cuộc đời này mà chúng ta luôn muốn níu giữ. Cuối cùng món quà nào qua thời gian đều cũng phải cũ đi và trở thành một điều kỉ niệm ghi nhớ mãi trong tim. Nhưng khi nhớ lại bạn sẽ có cảm giác gì ?Hạnh phúc, nhớ nhung hay nuối tiếcNếu như có thể quay về thời gian ấy tôi sẽ học tập chỉ để có thể vào trường đại học tốt.Nếu như có thể tôi muốn chụp nhiều bức ảnh với bạn bè.Nếu như có thể tôi muốn nói với cậu ấy rằng "tớ thích cậu".......................Bạn có nhiều cái 'nếu như' không? Phải chăng chúng ta đã nợ thanh xuân lời xin lỗi?Nếu lúc đó ta đủ trưởng thành thì lúc này chúng ta có còn nuối tiếc?…
Ở một thế giới hiện đại đầy ắp những công nghệ thông tin, kỹ thuật số cao và bên cạnh đó có rất nhiều người có IQ cao, sự thông minh và tài giỏi. Đó là một thế giới tự do và tươi sáng.Mộc Xuân chỉ là một con người bình thường trong số những con người bình thường, cuộc sống an nhàn. Cô không có khả năng gì đặc biệt và cô khá hài lòng với cuộc sống này.Những đôi khi cuộc sống quá nhàn, cô đã học lén vẽ bùa tự một đạo sỹ tuy không biết đó là loại bùa gì. Không may, bùa phát nổ và cô đã đi len trời.Ngay khoảng khắc tưởng gặp ông bà, cô lại nghe tiếng chửi rủa của một người phụ nữ.Mộc Xuân chưa kịp mở mắt thì ai đó đã nắm đầu giựt tóc cô.Mộc Xuân:....Chuyện xui rủi đâu ai muốn.Sắc mặt cô tái nhợt vì đau, nhưng khi mở mắt ra là một bầu trời xanh biếc, khoảng không vô cùng lớn, còn lớn hơn ở thế giới trước của cô, dường như có thể chứ đựng thêm một thế giới. Với những dãy núi dày đặt, hệ sinh thái vô cùng tốt, không khí mát lạnh khiến tâm hồn cô thanh thản.Mộc Nhiên: hoan hỉ hoan hỉ............Cho đến một ngày, cô bị đàn bà kia cố tình vứt giữa đống tuyết lạnh lẽo, mặt kệ sống chết. Vì quá đau cô không thể cứ động được, cô nhấp nhấp môi của mình rồi bất tỉnh.Cô cứ nghĩ mình sẽ đầu thai chuyển kiếp, nhưng được một tu sỹ xinh đẹp đến thần cũng phải ghen sưởi ấm cô, cứu cô khỏi tử thần.Người đó sau này trở thành sư tôn của cô,người duy nhất thế giới này dịu dàng với cô, và cũng là người mang cho cô 4 vị sư huynh thành lãnh tuấn tú, mỗi ngày cô đều có th…