Cậu có thích nắng không? Ai chẳng thích, nhỉ? Tớ thích nắng vì nắng đẹp và ấm áp, nắng khiến tớ thấy bình yên, giống như được vỗ về, an ủi. Nắng lưu giữ một khoảng trời thanh xuân của chúng mình, lưu giữ những tình cảm tớ chưa nói, những kỷ niệm tớ sẽ không quên. Nắng còn lưu giữ cả nụ cười của cậu. Tớ yêu nụ cười ấy, nụ cười của tuổi trẻ, của nhiệt huyết, của tất cả những gì tuyệt vời nhất trong ba năm ở Gia An.@nhathasayhi - 5.6.2020…
Sạp chợ chữa lành, đón mong mọi người quẹo lựa.Tổng hợp các ideas về couple RhycapNhư tên fic thì healing thì chủ yếu. Mỗi chap là một câu chuyện khác nhau. Vì bản thân muốn thử sức với nhiều thể loại và văn phong khác nhau nên cách viết mỗi chap cũng sẽ khác nhau, rất mong mọi người góp ý và đón nhận.…
"Ngay lúc cậu đang đứng tần ngần ở đấy thì có tiếng sụt sịt trong vườn cau, cậu chạy ra ngó thì vừa hay thấy bóng dáng quen thuộc kia đang vùi đầu vào hai đầu gối khóc nức nở, Nguyên vừa mừng vừa lo tiến lại với Khuê nói nhỏ:- Tui tới rồi...Khuê đang buồn lắm nhưng chất giọng quen thuộc ấy cất lên làm cô giật mình đưa khuôn mặt vẫn còn ướt đẫm nước mắt kia lên nhìn, đúng là cậu ba kìa, tại sao cậu lại tới đây chứ?- Cậu... cậu ba... về đi ạ.Khuê nói trong tiếng nấc rồi gục đầu xuống che đi những giọt lệ vẫn lăn dài, cậu mà về hả? Cậu về sao được mà về cơ chứ, thế là ai đó mặt dày ngồi xổm xuống trước mặt Khuê đưa tay ra vỗ về, cô khóc nhưng cậu đau lòng. - Khuê xấu lắm.Cái người đang khóc vẫn nức nở, còn cậu thì đỡ khuôn mặt Khuê lên đưa tay vuốt nhẹ mấy lọn tóc dính trên khuôn mặt xinh đẹp kia lắc đầu:- Không xấu, chỉ có tui nhìn thôi thì không xấu." Mợ thích cậu từ cái thuở cậu còn cắp sách đi học, mợ thích lắm cái khoảnh khắc cậu cho mợ túi me rồi cười thật tươi nói rằng:- Cho chị Khuê đó!Nhưng từ lúc cậu cưới mợ về làm dâu nhà này, có bao giờ cậu cười với mợ tươi như thế? Hay là cậu chỉ cưới mợ về làm cái bình phong cho đẹp nhà đẹp cửa?Vậy cậu cứ cưới thêm vợ trẻ, vợ đẹp về đây đi, mợ chẳng màng cái danh bà lớn của cậu nữa, mợ muốn về lại cái gánh hát ban đầu có cậu học trò trốn học ngồi băng bó vết thương cho mợ...…
/Duonghieu/ Phần I của Amour, phần II đã lên sàn- Văn xuôi, phá án, pháp y, bl, chậm nhiệt - Viết lúc cao hứng nên chủ yếu đăng lên để lưu giữ, câu từ sẽ không quá trau chuốt- OOC…
lowercase;những mẩu truyện ngắn cảm hứng từ những bài hát.vui lòng không bếch truyện lên chính quyền (nếu là chính chủ thì em xin thề người là thật, còn lại là giả)…
-[⋆✦]; Giữa cuộc chiến chống lại tổ chức Gerdnang đầy nguy hiểm, một vị cảnh sát dày dặn kinh nghiệm được giao một trợ lý mới- Trần Minh Hiếu, chàng trai trẻ bí ẩn và cuốn hút. Nhưng khi cảm xúc bắt đầu nảy sinh và những nghi ngờ ngày càng lớn, thám tử phải đối mặt với câu hỏi: Hiếu là đồng minh hay mối nguy tiềm ẩn? Trong cuộc rượt đuổi tội phạm này, mọi thứ không đơn giản như vẻ ngoài của chúng ֶָ֢⭑. Trần Minh Hiếu…
Author: ÉmilieGenre: Fanfiction, Romance, Fantasy, Crackship, Crossover (Husky và Sư tôn Mèo trắng của hắn / Quỷ hành thiên hạ), Family, Slice of lifeCharacters: Ân Hậu (Quỷ hành thiên hạ), Khương Hi (Husky và Sư tôn Mèo trắng của hắn), Tiết Mông (Husky và Sư tôn Mèo trắng của hắn)Rating: KDisclaimer: Các nhân vật không thuộc về tôi.Warning: Đây là một fanfiction crackship, crossover để thỏa mãn sở thích cá nhân, nếu bạn không thích vui lòng click back.Status: On-goingSummary: Sau khi tạm biệt nhóm người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Ân Hậu và Thiên Tôn tiếp tục quy ẩn, không muốn tham gia quá nhiều vào chuyện giang hồ, cũng không muốn công khai xuất hiện nữa. Trong một lần đi dạo chơi ở Giang Nam, Ân Hậu tình cờ gặp một đóa đỗ nhược rơi trên sông sâu, không hiểu vì lý do gì lại bị đóa hoa ấy quyến rũ đến tha thiết. Muốn chạm vào đóa hoa xinh đẹp nọ lại vô tình bị đưa tới một thế giới hoàn toàn xa lạ, gặp một đóa đỗ nhược lạnh lùng lại mơ hồ như mưa bụi Giang Nam. Đóa hoa ấy lại giống nàng Tử Câm đã khuất vô cùng. Đóa hoa đỗ nhược vì lần đầu gặp mặt đã bị gọi nhầm tên, trong lòng không biết tôn trọng và ngưỡng mộ là đôi bên vốn là dành cho nhau hay chỉ là tiếp nối lương duyên còn dở dang của Ân Hậu.Giữa hai người họ, luôn có trùng trùng điệp điệp những chuyện quá khứ không cách nào buông bỏ được.…