Suýt Nữa Tôi Đã Có Được Cậu! [BL]
Truyện yếu tố ngược nhẹ <3 không đau đớn đến tận tâm can... tác giả rất recommend ;)…
Truyện yếu tố ngược nhẹ <3 không đau đớn đến tận tâm can... tác giả rất recommend ;)…
Cửu Huân và Lương An Dao là đôi bạn cùng thôn khác ngõ. Từ những cô nhóc cậu nhóc lớp mầm đáng yêu, cả hai bây giờ đều là những cô cậu học sinh cấp ba ngỗ nghịch, giấu trong mình những ước mơ khát vọng của tuổi trẻ. Nhưng sự ra đi của Cửu Huân đã đảo lộn mọi thứ, An Dao trở nên trầm mặc, bị khuyết tật ngôn ngữ. Dù có là thủ khoa Đại Học cũng thể thay đổi được gì, những năm tháng dài đằng đẵng sống trong u tối đó cô mơ về những ngày yên bình bên Cửu Huân thuở ấu thơ.LƯU Ý: TRUYỆN THUỘC BẢN QUYỀN CỦA TÁC GIẢ iamnhphereVUI LÒNG KHÔNG REPUP KHÔNG CHUYỂN VER KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ.MỌI THÔNG TIN CHI TIẾT VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA👉 email: [email protected] 👉 IG: iamnhphereMong quý độc giả có thời gian vui vẻ thưởng thức truyện!…
Tên gốc: Dưỡng nhĩ gia kiện tiểu sự (养你这件小事)Tác giả: Cửu Vân CaNguồn QT + raw: wikidich.comTình trạng bản gốc: Hoàn (81+2)Văn án:Điện thoại di động của ảnh đế bị cưỡng chế cài đặt một trò chơi "Nuôi dưỡng tinh linh", nghi án là virus, cần phải gỡ bỏ !!! (╰_╯)#Tiểu vương tử nhuyễn manh của tinh tế sống lại bên trong trò chơi, mềm mềm yếu ớt: "Đừng... Đừng mà... Tui ăn rất ít, đừng có gỡ bỏ tui được không?" (ó﹏ò? )Ảnh đế bị manh đến nỗi suýt chút nữa là thổ huyết vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: ... ( ̄TT ̄) phun máu mũiSinh hoạt của ảnh đế kể từ đó về sau: Mua mua mua mua mua mua ~ nuôi nhóc đáng yêu nhà mình ~(≧ω≦)Lưu ý trước khi ăn:1. Thụ rất yếu!!! Là một bé ngốc (vì chỉ số thông minh trung bình ở tinh tế là 200... Bổ sung: Đến Trái đất rồi cũng không thông minh, thiệt đó! ), ngốc bạch ngọt, không màng logic.2. Giai đoạn đầu thụ ở trong game, sau đó sẽ xuất hiện bằng cơ thể thật3. 1v1, HE, tất cả người tốt đều sẽ có kết cục ấm ápNhân vật chính: Nguyện Tác (Đô Đô), Mạc Dịch TrìnhLƯU Ý: TỚ COPY BẢN EDIT CỦA PHONGHOATUYETDAI.WORDPRESS.COM ĐẾN CHƯƠNG 24, BẮT ĐẦU TỪ CHƯƠNG 25 TỚ SẼ TỰ EDIT (chưa được cho phép, em xin lỗi ạ, nếu chủ nhà không thích em sẽ gỡ :((()…
Trương Vũ Nhật Minh đỗ chuyên rồi, điểm cao lại chót vót. Tận 9,75 điểm chuyên. Mọi người đều tin tưởng cậu sẽ trở thành thủ khoa chuyên Toán của năm nay. Không bất ngờ lắm, bởi cậu ta từ nhỏ đã càn quét mọi cuộc thi toán học. Bây giờ thêm thành tựu mới vào góc tủ đầy ắp huy chương cũng chẳng sao cả.Còn con bé tên Lê Cát Vi An đó?Cô bé đó giờ có lẽ đang ở bệnh viện thăm mẹ. Mẹ nó lên cơn đau tim ngay ngày thi chuyên, mãi tới lúc gần thi người nhà mới thông báo, thế thì lấy tinh thần nó ở đâu ra? Nhà con bé khá hoàn cảnh, bố đi lái xe làm ăn xa, mẹ nó đôn đáo lo cho mọi chuyện trong nhà, còn bận rộn với hàng phở được đặt tạm bợ cạnh căn nhà trả góp hơn chục năm của gia đình nó.Bởi cú sốc tinh thần, điểm thi chuyên của Vi An không cao, nếu không muốn nói là gây thất vọng cho toàn giáo viên trong trường. Với số điểm chuyên 7,5. Vi An có lẽ sẽ trượt chuyên. Cô bé suýt soát đứng thứ 70/70 nhưng không may lại thua điểm môn chuyên so với đối thủ khác.Nhưng có vẻ bây giờ, Vi An cũng không quá quan tâm về vấn đề mình có đậu hay không, mọi tâm trí của nó đều dồn về mẹ, người hiện đang nằm trên giường bệnh. Con bé về nhà, nấu tí thức ăn để mang tới bồi bổ cho mẹ, dù gì viện phí rất cao, nhà nó cứ cái đà này cũng không kham nổi, nó đành đem đồ từ nhà lên để giảm bớt chi phí.Ở góc bàn học, một quyển sổ màu nâu bụi đã được mẹ nó đặt ngay ngắn tại đấy. Trước hôm thi mẹ bảo nó rằng bà đã tìm được quyển sổ nó làm mất dưới góc giường. Đó là cuốn nhật kí Vi An đã viết đầu năm lớp chín,…
• Thể loại: Ngôn tình, Thanh xuân vườn trường, Thâm tình,..Quý em như đóa hoa dần nở, đẹp đẽ giữa trời xanh. Tình anh như ánh trăng sớm, sánh đôi soi rạng hàng ngàn sắc xuân. "Nhìn đường." Cậu níu lấy cổ áo của Tiêu Văn suýt tí nữa lại đâm vào cột điện mất rồi. Đôi mắt màu hổ phách điềm nhiên dừng lại trước gương mặt trắng nộm, cô vẫn không bật tâm đến cậu, Tô Dĩnh khẽ vuốt nhẹ sóng mũi cô. "Em lẩm nhẩm gì thế?""Công thức Vật Lý, anh đã thuộc chưa?"…
Mỗi ngày một chap để tăng điểm văn nào 🙌🏻…
ngẫu hứng nên viết ạ…
Đây là chuyện của tớ, tớ viết chỉ để ghi nhớ lại những kỉ niệm giữa tớ và cậu ấy.Thiên thần của tớ.…
Chuyện tình bất đắc dĩ của tổng tài lạnh…
Qua con mắt của tác giả, chúng ta sẽ thấy những mưu đồ chính trị, lợi dụng lý tưởng cao đẹp ban đầu, để rồi xâu xé lẫn nhau, suýt đưa nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa vào một cuộc nội chiến mới, một cơn thịnh nộ mà không chuyên gia phân tích nào có thể lý giải được.…
- Fic đọc thấy hay nên chuyển ver…
Tôi quay đi lấy xe rồi về, nước mắt cũng rơi nhiều lắm trên đường chạy không lúc nào ngừng, đến người dừng lại chờ đèn đỏ cũng phải hỏi thăm… tôi đứng ngoài cửa loay hoay vì không thể mở được, mắt đã nhòe, khó thở cũng vì khóc rất nhiều.Tôi không còn cách nào, phải chạy xe đến siêu thị tiện lợi mua vài chai rượu uống, tôi không thói quen uống đồ có cồn nhưng khi anh rời đi tôi hay tìm đến nó. Tôi cầm đồ ăn vặt, rượu nhấm nháp, cùng bộ phim tình cảm để chữa lành tâm hồn. Chạy xe về gần tới nhà thì bóng người đàn ông cao lớn đứng ngay cửa nhà. “Tử Chính!!”Anh nghe thấy giọng tôi thì liền ngoáy đầu nhìn thấy tôi đang chạy xe lao tới anh. Tôi bất ngờ quá nên cũng suýt đâm trúng anh, thật may hiện giờ chúng tôi không phải ở bệnh viện. Anh ấy không bất ngờ lắm, mặt trầm ngâm nhìn tôi không một lời gì cả.…
mm..xin chào ạ tôi là tác giả đây..dù không biết cậu có thật sự muốn đọc hay không nhưng cũng rất cảm ơn vì đã ghé qua…
Chuyện kể về một cô gái luôn sống với những tháng năm hạnh phúc của quá khứ mà quên mất đi cuộc sống hiện tại của mình.Rồi một ngày , có một chàng trai đã đến đánh thức và cứu cô ra khỏi quá khứ đó ....…
17102025_tình yêu đôi ta như một cơn gió mùa hạ , lướt qua nhẹ nhàng nhưng lại có cảm giác lại lâng lâng vừa quen vừa lạ…
Bệnh chắc ănMark Zuckerberg, ông chủ facebook mà chúng ta đang kết nối với nhau, được xem là một bộ óc xuất sắc của nhân loại thời đại chúng ta đang sống.Và câu nói nổi tiếng của anh " Rủi ro lớn nhất là không dám rủi ro. Trong thế giới thay đổi nhanh chóng hiện nay, có một cách làm đảm bảo bạn sẽ thất bại trong mọi thứ, chính là không dám mạo hiểm". Như vậy, tâm lý "chắc ăn" sẽ chứa đựng nhiều rủi ro hơn "mạo hiểm". Một con tàu ra khơi sẽ an toàn hơn việc nó nằm ở cảng. Sóng thần không gây hại ngoài khơi, nó chỉ tàn phá đất liền, nơi con tàu tưởng như bình yên trú ngụ. Thế giới đã khác, cách tiếp cận của giới trẻ phải khác. Đặc biệt là việc chọn nghề để học và chọn việc để làm, để khởi nghiệp.Hình mẫu ngoan hiền, vở sạch chữ đẹp, "khi đi em hỏi khi về em chào, miệng em chúm chím" không được đánh giá cao nữa. Hình mẫu cá tính, đột phá, quyết đoán, làm khác, nghĩ khác, xê dịch, mạo hiểm, thay đổi...(nhưng không hư) là hình mẫu giới trẻ mà thế giới đang cần. Nhưng thật tiếc là…
Nguồn ảnh: PinterestTác giả: V. A. TTô Mộc Tranh là một cựu quán quân đạo bắn cung, bắn cung chính là tài năng, ước mơ và lẽ sống của cô nó lớn lao đến nhường nào. Nhưng ông trời cứ như trêu người cho đi rồi lấy lại một cách tàn nhẫn. Năm 26 tuổi cô bị tai nạn xe và bị liệt nửa người, cô nằm lỳ trong phòng lướt những bài viết thương hại mình, sự chán nản kéo cô lê lết từng ngày. Hôm đó, người bạn cùng khóa gửi cho cô một tựa đề tiểu thuyết nói là rất hấp dẫn, cô cũng tò mò vào đọc thử, nó ở trên đầu đề cử độ hot rất cao. Một cuốn tiểu thuyết kinh dị kể về một cặp đôi thi bắn cung, trên đường đến nhà thi đấu thì gặp những chuyện đáng sợ. Nó cuốn hút đến kì lạ cô cứ đọc mãi đến khi ngủ thiếp đi, đột nhiên cô bị một cú đập đầu làm choáng váng tỉnh dậy khi mở mắt ra thì. " Mình... đang ở trên xe buýt "Câu nói kinh điển:-" Mình đi hẹn hò đi"-" Ngày nào đẹp trời thì sẽ hẹn hò với anh"…
Trên đời này chưa ai xui như ta a~. Vừa xuyên không lại gặp tên Hisoka biến thái.Không nhờ Ging rủ lòng thương cứu chắc giờ cô cx đã thành cái gì r. phải làm sao a.…
Năm năm trước, Trần Trọng Văn từng nói: "Từ khi thích anh, em không còn viết nhật ký về bản thân nữa."Phan Xuân Bách tò mò hỏi: "Sao vậy? Em có thể kể cho anh lý do vì sao không?"Trọng Văn mỉm cười đáp: " Vì em chỉ toàn viết những điều về anh thôi, là vậy đó."Xuân Bách bật cười vui vẻ thầm nghĩ: "Sao em có thể đáng yêu như vậy chứ?"Sau đó anh hỏi cậu: "Nếu như nhật ký chỉ còn một trang cuối cùng, em sẽ viết về điều gì?"Cậu không đắn đo trả lời anh ngay lập tức: "Vậy thì viết về chúng ta đi? Có anh và có em. Nếu không đủ, em sẽ viết đến quyển khác, đến trang khác. Đến khi chúng ta già đi!"... Năm năm sau, Trần Trọng Văn không còn chủ động viết nhật ký nữa.Phan Xuân Bách cũng không còn xoa đầu Trọng Văn, khen cậu đáng yêu nữa.Xuân Bách chỉ đơn giản là về với biển nên không thể ở cạnh Trọng Văn, chỉ vậy thôi.... Có lẽ mọi người đều nói đúng:"Xuân Bách, cậu ấy sẽ vĩnh viễn sống trong tim Trần Trọng Văn."Một khi Trần Trọng Văn còn sống, cái tên Phan Xuân Bách vẫn sẽ tồn tại...."Dear Bach, my heart belongs to you..."…