Lấy ý tưởng từ Nguyên tác: Ma Đạo Tổ Sư Của Tác Giả: Mặc Hương Đồng Khứu ⋆⭒˚.⋆🐰⋆⭒˚.⋆ ⋆⭒˚.⋆🐰⋆⭒˚.⋆ Cp: Hi Trừng, Vong Tiện, Truy Lăng. Không nhắc tới các otp khác giúp tớMọi tình tiết trong truyện đều thuộc về trí tưởng tượng của cá nhân tớ, vui lòng không mang đi nơi khác khi chưa hỏi ý kiến của tớ và chưa được tớ đồng ý! Kết BE hay HE tùy thuộc tâm trạng của tớ=)) Lưu ý: OOC…
Truyện ngắn về Hứa manh manh và Hoàng gió mùaÔn nhu giấm chua công x bán manh thụHoàng Cảnh Du x Hứa Ngụy ChâuCái này viết ra lúc không có quyển đam mỹ nào phù hợp với sở thích đọc của bạn jul a…
Phương Nhi không ngờ mình đã trọng sinh... Nàng vẫn nhớ rõ mình chán ghét cái người điên cuồng yêu nàng, tình cảm vừa sâu sắc hèn mọn đến mức chỉ cầu mong nàng quay lại nhìn một cái. Đã từng chán ghét là thế, nhưng người kia vẫn luôn thật sự chỉ có mình nàng, thâm tình đến mức khiến Phương Nhi cũng rung động. Năm mười tám tuổi, nàng quay về, nhìn người kia chưa từng có được chút hòa nhã của mình, chưa từng có được sự đáp lại của nàng, cô khóc, Phương Nhi an ủi: "Cậu đừng khóc nữa, mình thích cậu nhé?" Một câu giới thiệu vắn tắt: Mình sống lại rồi, cậu đừng khóc, mình thích cậu.[chiếc fic này là fic cover chuyển ver, ko phải do t viết]…
Thể loại: Xuyên không, điền văn.Coverter: gachuaonlNguồn convert: tangthuvienEditor: ChieuNinhSố chương: 551 chương + 6 ngoại truyệnGiới thiệu: Trần Yến Yến tình trường không được như ý, triệt để thất bại. Lúc sắp chết, lại ngoài ý muốn làm một chuyện công đức vô lượng. Mở mắt ra lần nữa, nàng biến thành si nữ cổ đại Trần A Phúc. (si nữ: cô gái thần kinh thất thường, hóa dại hóa khùng) Nhìn qua anh hùng giống như thiên thần cao cao tại thượng, Trần A Phúc lau đi nước miếng ngốc khờ chảy xuống ở khóe miệng. Một đời này không cần tham vọng quá cao, một đời này không cần không thực tế... Chỉ là, một đời này nàng là người ngốc giá trị nhan sắc lại cao, nhà nghèo vận khí tốt, phúc khí nhiều dùng hoài không hết. Bảo bối nào đó bán manh: Nương, thỉnh cầu ôm ôm, cầu hôn hôn, thỉnh cầu các loại thịt thịt. Nam nhân nào đó nổi giận: Dám đoạt thịt ăn với lão tử, cút! Chim yến nào đó nhảy nhót: Xem diễn không chê đài cao! Trần A Phúc ôm bụng bự: Ba tên oan gia này... Cô nương mềm mại nào đó: Con không làm oan gia, con muốn làm áo bông nhỏ tri kỷ của nương. Nhãn hiệu: Ngôn tình cổ đại thoải mái.…
Tên truyện: Sơn Thần - 山神Tác giả: Phi Ảnh 飞影Nguồn raw: Khởi Điểm 起点Edit & beta: Cún (xiaoyu0720)Thể loại: trinh thám, huyền huyễn, suy luậnMô tả:Vào những năm đầu của thời Dân Quốc, dưới chân núi Trường Bạch, tỉnh Liêu Ninh, có một nơi gọi là thành Phủ Tùng. Ở đó có một nhóm người sống bằng nghề vào núi đào "bổng chùy" (nhân sâm). Người có uy vọng và địa vị cao nhất, cũng là chủ nhân của gia nghiệp lớn nhất, chính là Dương Thành Nghiệp (Dương Bát gia). Ông cũng là Bang chủ của Bang Sâm Trường Bạch.Hằng năm, Dương Bát gia đều tổ chức đại hội tuyển chọn Sâm Vương. Chín năm trước, Kim Bất Hoán, người từng là Sâm Vương nhưng đã rửa tay gác kiếm, bất ngờ xuất hiện tại đại hội cùng với nghĩa tử Kim Thập Tam.Người ta đồn rằng có một bảo vật giáng thế, một cây sâm "Nhị Tầng Lâu" trăm năm tuổi xuất hiện trong núi. Kim Bất Hoán quyết định tái xuất giang hồ, tập hợp đội ngũ cũ của mình, dẫn theo Kim Thập Tam, người lần đầu tiên vào rừng đào sâm, tiến sâu vào núi tìm kiếm "Nhị Tầng Lâu".Trong rừng sâu, họ gặp muôn vàn nguy hiểm, từ sự tấn công của loài linh miêu đến vòng vây của bầy rắn do "Thần Long" (một con mãng xà lớn) cầm đầu. Vượt qua trăm ngàn hiểm trở, cuối cùng họ cũng tìm được "Tiếu Bát Tiên".…
- Em có gì mà đòi yêu Ngọc Thảo. Em nên nhớ, Ngọc Thảo là của chị.- Là nhị tiểu thư của Huỳnh gia. Em hơn chị rất nhiều. Và hơn ở chỗ là em cho Thỏ hai chữ "danh phận".P/s: thắc mắc tui lâu rồi không viết truyện mà truyện đâu thì vô nick ariespham3004. Quên pass thế là bay mất nick.…
Trác Dực Thần năm 16 tuổi, trong một lần dạo chơi phố vô tình va phải Chu Yếm. Còn Chu Yếm xuống nhân gian chơi cùng Ly Luân gặp Trác Dực Thần , mới gặp ngỡ như quen thân, hai người một người một yêu ngày ngày bầu bạn thân càng thêm thân, Trác Dực Thần đã đem lòng yêu Chu Yếm tự khi nào chàng cũng không hay. "Phải chăng mối lương duyên được an bài? Có duyên mà không có phận".…