Vòng Xoáy Tình Yêu Sâu Hun Hút
Đây Là Một Câu Chuyện Có Thật Nhưng Nó Chưa Từng Xảy Ra…
Đây Là Một Câu Chuyện Có Thật Nhưng Nó Chưa Từng Xảy Ra…
"never planned that one day , i'd be losing u"…
Đây là ý tưởng của tôi! Hãy xin phép khi đưa nội dung đi nơi khác. Đọc vui vẻ.…
"mấy người suốt ngày chỉ biết có cơm nấm , làm sao biết được tui thương mấy người nhiều như nào đâu."…
【 Nụ hôn đầu của em, do ai 'tước đoạt' vậy? 】мiи чооиgiе апн снứ аi!…
Thể Loại: muốn thể loại gì cũng đượcTác Giả: Gấu lười Văn án Nó: Tại sao anh yêu tôiHắn: Vì Định mệnh đưa em trao cho tôi..... ..........~~~~~~~~~Nó: Tại sao anh lại biết tôiHắn: Tại định mệnh đã đưa em tới chỗ của tôi..... ...........~~~~~~Nó: Tại sao anh muốn cưới emHắn: Tại định mệnh đã đưa em tới đây, để em có thể sưởi ấm cho anh..... ...........~~~~~~~~~-Nó Nguyễn Ngọc Thanh Thanh là một cô nàng năng động hay cười và thích làm cho người khác cười, người ta thường nói ở tuổi 17 thường có những rung động đầu đời, nó thì chán ghét những cái đc gọi là rung động đầu đời, những cái cảm xúc khi yêu. Nó là một người hay ăn và ko quan tâm đến những cáii đấy ( cái đéo gì , nó ăn hoài ko mập, mk ăn ko khí thôi cũng mập, thật là bất công) -Hắn Vương Nhật Minh là một người lạnh lùng, cao ngạo không xem phụ nữ ra gì, coi phụ nữ như cỏ rác ( gớm vậy mà gái cũng theo nườm nượp đó thôi •﹏•) là một Tổng Tài lãnh khốc giết người ko gớm tay, 23 tuổi đầu ko biết đến yêu ( Đẹp trai mà không yêu ai, ông này có vấn đề về giới tính >o<) Hắn với nó là hai đường thẳng song song và không bao giờ chạm tới được, những họ đã yêu nhau, và cũng vì hai chữ ĐỊNH MỆNH đã đem nó đến bên hắn để nó có thể sưởi ấm cho trái tim lạnh giá của hắnHai đường thẳng song song cũng có thể bẻ cong để đến bên người mình yêu, cũng như hắn và nó…
Tác giả: MidnightKimCover: RinjiFic gốc: Flowers In My Heart (CG ver)Hoa lưu ly. Forget me not Chỉ khẩn thiết cầu xin người, đừng quên. Lưu ly mọc trên người với danh nghĩa Hanahaki. Là lời khát cầu, mong kẻ tự tình đơn phương được đáp lại. Cầu xin kẻ tự tình ấy đừng quên trái tim đang bị bóp nghẹt từng ngày của mình đang đau đớn khó thở cỡ nào, đừng quên thân thể nhỏ bé chứa đựng trái tim ấy đang chịu những đợt nhói đau tàn nhẫn ra sao. Cũng xin người mà trái tim ấy muốn hòa chung nhịp đập, xin đừng quên, đừng quên người con gái cố chấp thích mình đến mức muốn buông bỏ một kiếp làm người. Màu hoa càng đậm chấp niệm càng lớn, lớn tới mức không kham nổi nữa. Quá đau. Quá khó thở. Quá tuyệt vọng. Nàng cuối cùng cũng buông được rồi, buông được một kiếp bi thương... Nhưng cũng thất bại rồi, không buông được một người mình thương...…
truyện cổ tích nhưng mà nó lạ lắm...…
Mơ ?------Ai Cũng Đã Từng Mơ----- Và Đã Từng --- Mơ Về Ác Mộng....…
Ngọt ngào. Cay đắng. Một vài ý tưởng của tôi. Về những câu chuyện tình cảm trong sáng. Ngồi bên hiên, chợt nghĩ ra. Những mẩu chuyện nho nhỏ.…
truyện này có phần hơi giống bản chính! Trong truyện Hắc Tiểu Hổ là người tốt và cùng phe với Thất Hiệp.…
Không có mô tả, mình vừa mới yêu thích 2 em bé dạo gần đây nên muốn viết lách một chút.Vào đọc xem thử nhé, iuu…
Nàng lạnh lùng như 1 tảng băng, vẻ đẹp '' chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn''. Một anh chàng ngốc nghếch dễ thương liệu chuyện tình vượt thời gian của họ sẽ viên mãn hay...…
"Ta bị vị hôn thê chặt đứt gân mạch, phong quan chôn sống. Nhưng nàng không biết rằng, ta mang mệnh Diêm Vương!" #kinhdi #kinhdidangian #phongthuy #buachu #thocung #tieuthuyetkinhdi #trungquoc #remake #nhangiandenhatcamky - Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ(Trấn Long Quan, Diêm Vương Mệnh)- Nếu thấy hay ủng hộ mình nhee xia xìa…
-30 days design challenge-share tài nguyên-tut&tip-xàm xí…
Occ Tác giả : ZLHChưa có sự đồng ý của tác giả xin đừng mang đi đâu !…
Tư thiết ABO bối cảnhTiêu Sắt A x Lôi Vô Kiệt O OocTác Giả : 空陌宛Chưa có sự đồng ý của tác giả xin đừng mang đi đâu !…
" Thế giới dù có tăm tối tôi vẫn muốn mở mắt vì trong đống hỗn độn ấy có thể nhìn thấy anh ".…
▪️Tác giả: Tỉnh Đông▪️Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt▪️Chỉnh bìa: Bé Cải iu~▪️Thể loại: Cổ đại, huyền huyễn, tu tiên, HE▪️Độ dài: 152 chương + 4 ngoại truyện…
Vốn chỉ là những rung động ngây thơ tuổi mới lớn, cớ sao đến khi không còn nữa cảm giác ấy vẫn chẳng chẳng phai?…