Coi phim Mật mã siêu thiếu niên xong, không biết ai giống mình không nhưng mình thật sự rất ấn tượng và ám ảnh về nhân vật 002. Cái chết của em ấy làm cho người xem phải suy nghĩ, phải ám ảnh rất nhiều và rồi khi xem xong toàn bộ bộ phim, mình đã rút rã một kết luận: "Loài người còn đáng sợ hơn cả Al."Sau đây là cái kết khác mình viết về 002, cái kết dành cho em ấy theo chính cách của mình. Mong mọi người sẽ thích cái kết này.^•^…
Nhân vật chính: First _ KhaotungThể loại: Fanfiction, đồng niên, hiện thực, ngược, ngọt, HETác phẩm hoàn toàn do trí tưởng tượng, không sao chép hay chuyển Ver***bài viết được viết với góc nhìn của First***Có những phần hư cấu nên sẽ khác với những gì diễn ra trong thời gian hiện thực.…
"Có một dạo anh đã từng nghĩ, liệu chúng ta gặp được nhau có phải là điều may mắn? Nhìn xem những gì ta đã trải qua kìa, chỉ toàn là xích mích và cãi vã, chiến tranh và mất mát, rắc rối và đau thương.""Thế kết cục của những điều đó như thế nào?""Chúng ta vẫn có nhau."…
Đây là một câu truyện ảo tưởng vì tác giả là một fan girl nghèo mong muốn được một lần gặp thần tượng đến phát điên nên muốn gửi gắm niềm tin và mơ ước của mình vào câu truyện này. Ai đọc truyện cảm thấy tôi biến thái cũng được, nhưng xin đừng chà đạp hay bôi nhọ mơ ước của tôi.…
Câu chuyện kể về một chàng thanh niên với gia cảnh bất hạnh và một chàng chủ tịch là một chàng play boy giàu có chỉ tìm thú vui cho riêng mình.Vào một ngày nào đó họ gặp nhau và trúng tiếng sét ái tình.Vậy liệu họ có thể gặp lại và một trong hai đối phương thì ai sẽ mở lời?…
Ngôn tình hiện đạiTác giả Nguyệt Khải Tuệ"Bảo trọng!"Tạm biệt anh! Cảm ơn hạnh phúc anh đã từng mang lại cho em! Những tháng ngày vui vẻ đó, cả đời này em cũng không bao giờ quên, bởi vì đó là lý do duy nhất khiến em có thể tiếp tục sống trên cuộc đời này. Cô nắm chặt mặt dây chuyền hình ngôi sao đang đeo trên cổ, trong lòng không ngừng gọi tên anh, Khánh Thiên...Cô xoay người bước đi, lần này không quay lại nữa, cô không khóc, trái tim dường như đã tê tái nhưng vẫn cảm thấy đau, đau đớn lan tràn khắp cơ thể. Cô biết anh vẫn cô đơn đứng lặng ở nơi đó không hề nhúc nhích, chỉ đứng yên lặng nhìn từng bước chân đang cố gắng để không phải chênh vênh của cô.Cô còn nghe được lời khẽ vọng theo của anh đang gửi vào làn gió hướng về phía cô:"Hạ Vy, dù rằng hôm nay chúng ta để lạc mất nhau, không biết phải bao lâu, không biết qua bao nhiêu đoạn đường, ngã rẽ, nhưng chỉ cần em quay lại, chỉ cần em trở về, anh vẫn luôn đợi em. Anh yêu em!"Cô không thể khóc, không phải nước mắt cô đã cạn thật rồi ư? Tại sao trong lòng đau như bị cào cấu xé rách, mà nước mắt lại không hề rơi?Khánh Thiên, em cũng yêu anh! Rất yêu!…