Tình Yêu Thật Rắc Rối
Nguồn ảnh : Pinterest - Ừ cậu đi đi , tôi vẫn ổn mà . Hãy đi nói với cô ấy rằng tôi với cậu không có gì đi , mạnh mẽ lên cậu là con trai cơ mà ! Tôi một mình vẫn ổn... ... Bởi vì cô ấy vẫn quan trọng hơn với cậu mà mà...…
Nguồn ảnh : Pinterest - Ừ cậu đi đi , tôi vẫn ổn mà . Hãy đi nói với cô ấy rằng tôi với cậu không có gì đi , mạnh mẽ lên cậu là con trai cơ mà ! Tôi một mình vẫn ổn... ... Bởi vì cô ấy vẫn quan trọng hơn với cậu mà mà...…
"Đau không, thế này chắc không đi được nữa rồi" Bảo lo lắng đỡ lấy chân Ngọc xem xét, đôi mắt đẹp đẽ khó lòng giấu nổi nỗi xót xa.Ngọc ngẩn người, ánh mắt dừng lại trên gương mặt thiếu niên đem theo chút sững sờ, một giọt nước mắt chảy xuống má đọng lại ở cằm.Ngọc chợt oà khóc, ôm chầm lấy cổ Bảo, nói vài lời cuối như thể sắp chia li" Tao xin lỗi, là tao liên lụy mày, mày chạy đi, nhanh lên, cứ mặc tao" Giọng Ngọc gấp gáp, Ngọc không thể để Bảo vì mình mà gặp nguy hiểm "Đùa gì vậy, sao tao bỏ mày được, tao đã hứa sẽ bảo vệ mày mà" Bảo nhẹ nhàng xoa đầu Ngọc, khẽ mỉm cười dịu dàng hệt ánh sáng xua tan tăm tối đang bủa vây, làm lòng Ngọc chợt ấm áp"Lên đi, tao cõng mày"…
Tên truyện: Bông Hồng TrắngTác giả: Mây nhỏThể loại: Hiện đạiBìa truyện: Pinterest***Văn án:-"Kể chú nghe sao con lại buồn."-"Con sợ bố không nuôi con nữa."-"Sao con lại nghĩ thế?"-"Tại...bố từng nói vì yêu thương con nên mới nuôi con. Nhưng giờ bố yêu người khác rồi, bố sẽ nuôi người khác. Không nuôi con nữa."-"Thỏ ngốc, bố con nhất định sẽ mãi nuôi con."-"Thật không ạ?"-"Thật mà, chú đã bao giờ lừa con chưa?"-"Nhưng mà con sợ dì không thương con. Sợ dì không cho bố thương con."-"Không cần sợ...Nếu dì không thương con thì bố sẽ không thương dì đâu."-"Thật không ạ?...Con Lại thấy không phải thế."-"Tại sao?"-"Vì mỗi lần bố thấy dì đều rất vui...không thèm chơi với con nữa."-"Vậy sao?...Vui như thế nào."-"Thì...vui như lúc con gặp chú vậy."-"Con thích chú lắm hả?"-"Dạ...Con thích chú lắm luôn."...***Truyện này chính chủ chỉ đăng tải trên Wattpad.Vui lòng không mang truyện ra khỏi Wattpad. Cảm ơn rất nhiều.***Ngày đăng tải: 10/10/2022…
[ Nếu không phải vì thích người đó như vậy, sao mỗi năm trôi qua đều không thể quên được. ]Mối quan hệ giữa hai nhà Lục Ngu rất tốt, Ngu Từ đã yêu thầm đã phải lòng Lục Nghiêm Kì - thanh mai trúc mã của cô từ khi còn nhỏ, khi lớn lên, cô có một quyết định dũng cảm vào kỳ nghỉ hè trung học phổ thông.Lúc đó, các bạn trong lớp cũng có mặt, cảnh tượng hỗn loạn, cô bị đẩy vào vòng tay cậu ấy, giữa tiếng cười đùa, cô lấy hết can đảm thì thầm vào tai cậu: "Tớ thích cậu.""Vậy sao?", chàng thiếu niên nheo mắt nhìn cô kèm theo một nụ cười khinh bỉ: "Nhưng tôi không xem cô là bạn."Giữa tiếng cười nhạo, cô cuối đầu xuống, mặt đỏ như máu, có một loại sỉ nhục mà nhân phẩm bị chà đạp dưới chân.Kể từ hôm đó, Ngu Từ kiên quyết biến mất khỏi thế giới của Lục Nghiêm Kì, thề không bao giờ gặp lại.Nhưng nhiều năm sau đó vẫn gặp lại nhau.Một lần, Lục Nghiêm Kì gắp một miếng cá vào bát của cô. Cô nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không ăn cá."Lục Nghiêm Kì: "Anh biết em không ăn nên đã gỡ hết xương cho em, sẽ không bị mắc cổ."Cô vẫn lắc đầu như cũ.Lục Nghiêm Kì đặt đũa xuống, nhìn vào mắt cô: "Sao em vẫn luôn cố chấp như vậy?"Ngu Từ cúi đầu, từ từ đưa thức ăn vào miệng.Cô là như vậy, vì hóc xương cá, cô cả đời không thể ăn cá. Vì những tổn thương người đó gây ra, có thể sẽ ghi nhớ suốt đời, không thể tha thứ.-Ngày trước yêu thích bao nhiêu, sau này chỉ muốn tránh xa.Cô oán hận nói: "Lục Nghiêm Kì, anh bị điên!"Anh ấy dựa vào cửa, lặng lẽ nhìn cô, trên môi nở một nụ cười khó hiểu:…
Khi những vũng nắng đọng trước nhà thôi gay gắt, chiếc xe đạp để quên ngoài hiên sau rạng đông được phủ một lớp nước mỏng và hương ổi từ cái cây trước nhà chẳng mấy khi mọc quả thoang thoảng, tớ lại thấy yêu đời. Đi qua mùa hạ vàng rực trôi miên man, giữa tháng tám, nắng thu lại dìu dịu như bánh mẹ tớ làm. Và mỗi sớm tinh mơ không khí tựa có màng lọc. Thò tay ra ngoài cửa sổ, tớ bỗng thấy giật mình. Mùa thu trong veo hình như cũng chạm vào được...…
Với tôi, cậu ấy là những rung động đầu đời, là viên kẹo ngọt tôi muốn ích kỷ giấu đi, là món báu vật quý giá mà ông trời đã ban cho tôi nhưng cậu ấy cũng là nỗi đau, là nhân vật chính trong vở kích đơn phương của tôi. Còn với cậu ấy... có lẽ tôi chỉ đơn giản là cô bạn thanh mai trúc mã cùng lớn lên với cậu, hay chỉ đơn giản là một kẻ tạm thời chung đường."Con người ta đó, một khi tích đủ thất vọng rồi sẽ tự khắc rời đi. Tạm biệt cậu mối tình đầu của tớ."…
Tình yêu như một cơn gió mùa xuân thổi qua, nhẹ nhàng, ấm áp đến lạ kì, nhưng đôi khi chúng lại mãnh liệt như cái nóng của mùa hè oi bức. Thu sang cũng là lúc ta có những bất đồng về quan điểm, chẳng thể nào hiểu được đối phương đang nghĩ gì. Đông đến cũng là lúc ta tự "giải thoát" cho nhau khỏi những nỗi đau, chỉ mong sao họ được hạnh phúc...Mùa xuân lại đến mang theo bao nhiêu điều mới mẻ, nhưng đọng lại đó là những kí ức của thanh xuân, những tháng ngày ta vui đùa cùng nhau...Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông như một đời người, cũng như là một niềm hạnh phúc ngắn ngủi mà ta cố gắng vun đắp để rồi khi nhận ra...tất cả cũng chỉ là sự nhất thời...Nhất thời bồng bột...Nhất thời yêu anh...Nhất thời nhớ đến anh...Nhất thời em khóc vì anh...Tất cả chỉ là nhất thời!Để rồi chỉ còn mình em bơ vơ giữa chốn đông vui, em cảm thấy lạc lõng cũng không thể tựa vào vai anh. Đau đến thấu tâm can cũng không thể nói cho anh nghe, hạnh phúc đến mức vỡ òa, nhưng người sát cánh bên em lại không phải là anh. Tại sao vậy, tại sao lại bỏ em một mình...xin anh đó, hãy cho em biết lý do tại sao!…
🌿 Chút Ngọt Mát Mùa Hạ 🌿Mùa hè - khoảng thời gian rực rỡ của tuổi học trò, nơi những tiếng cười vang lên trong lớp học, những buổi ôn bài đầy căng thẳng, và cả những rung động đầu đời khó nói thành lời. Giữa cái nắng oi ả, có một chút ngọt mát len lỏi vào tim, như ly nước chanh thanh khiết hay que kem tan nhẹ trên đầu lưỡi-chính là những cảm xúc trong veo của tuổi trẻ.Họ cùng trải qua những năm tháng cuối cấp, nơi có những lần vô tình chạm mắt, những buổi học nhóm lặng lẽ, những trang lưu bút đầy tiếc nuối, và cả những lời chưa kịp nói thành câu.Mùa hè ấy sẽ trôi qua, nhưng liệu những cảm xúc ngọt ngào có tan biến như một viên đá lạnh giữa trưa hè? Hay sẽ đọng lại mãi trong lòng, như một hương vị không thể quên của thanh xuân? 🍃💛…
Tác giả: Thanh XuânThể loại: Đoản Đam mỹ, giáo chủ ngụy băng lãnh thụ x thủ hạ chậm tiêu công, có H, 1x1, HENhân vật chính: Hạ Du x Đường PhongTình trạng: đang tiến hànhGiáo chủ Đường Phong vì muốn đòi công đạo cho thủ hạ ai ngờ bị trúng xuân dược, chính mình và thủ hạ thầm mến từ lâu, lăn qua lăn lại cả đêm, mới sáng ra người nọ lại muốn lấy cái chết để tạ tội.Tại sao người bị làm là hắn...Tại sao người chiếm tiện nghi là y...Lại bày ra bộ dạng như mình bị ủy khuất để nhìn hắn, thật sự là tức chết mà......Là ngươi không hiểu hay cố tình không hiểu?Trong đầu Hạ Du lập đi lập lại câu nói của hắn, y muốn hiểu, ý tứ trong câu nói của hắn là gì tựa hồ rất quan trọng với y...…
_Nếu có thể, anh xin được trở lại mùa hạ năm ấy, giữ em thật chặt và nói câu:"Anh xin lỗi"_…
Đây là những điều mà mik muốn nói với người mà mik thầm thương lâu nay, những điều này mik luôn giấu lịm đi vì sợ người đó sẽ xa cách mik…
đọc rùi bíc ạ…
"Mưa đầu mùa" là tổng hợp những đoản viết theo ngôi thứ nhất, nói về cảm xúc tuổi trẻ. Cái tuổi mới chập chững bước ra đường đời, không may gặp phong ba bão táp. Nhưng, có mưa sẽ có tạnh, cơn mưa nào rồi cũng qua, quan trọng ai là người có kiên trì đi đến cuối con đường, ai là người trú mưa tụt lại đằng sau, ai là người gục ngã mà mãi không đứng dậy được..."Mưa đầu mùa" gồm các phần với ý nghĩa:Bồ công anh: Nuôi dưỡng ước mơ.Mạn châu sa: Cùng một gia đình, tưởng gần lại xa.Phượng vỹ: Tình học trò.Hạnh đào: Sự hi sinh thầm lặng.Oải hương: Tình yêu thủy chung son sắt, khắc khoải, đợi chờ.Mặc Hạ.…
Rồi đến một ngày, bọn trẻ lóc chóc hô biến thành một người lớn chững chạc, biết nếm mùi vị của thất bại và lại đứng lên bước tiếp trên con đường nó đã chọn. Ở thành phố rộng lớn này, dường như đang kéo dài khoảng cách của những đứa trẻ ở làng Đèn Xích thuở ấy dần trở thành người dưng nước lã. Chẳng lẽ khi trưởng thành, mỗi người đều sẽ thay đổi hết sao? Tôi cóc quan tâm điều đó, tôi chỉ biết rằng năm đứa trẻ ngày xưa vẫn yêu thương và quý mến nhau lắm!Cái Dòm tựa đầu lên vai tôi, lọn tóc nhỏ của nó cứ trượt nhẹ qua cổ tôi, cảm giác vừa nhột nhột mà lại thích thích. Đám lá rụng cứ chơi đùa với từng đợt gió..."Xào xạt, xào xạt"Mùi hương tóc của Dòm làm tôi rung động, muốn nói lắm nhưng môi miệng cứ mím thật chặt lại...Dòm ơi, mày biết nhỏ Cúc Hương mến mày lắm không?…
Tháng 4 lời nói dối của em...Cô gái năm 17 tuổi ấy vĩnh viễn là cô gái đẹp nhất trong lòng anh... Trong bộ quân phục thẳng thóm, trên vai quân hàm mang sao, gương mặt bởi vì thời gian mà âm trầm nhưng ánh mắt hướng về cô vẫn dịu dàng như cũ, cho dù bao nhiêu năm tháng trôi qua vẫn chưa một lần thay đổi... Anh đưa bó hướng dương mà sáng nay mình đã chuẩn bị cho đứa con của họ chạy đến tặng cô, bó hoa đó cô thích càng khiến nụ cười cô thêm sâu hơn, giữa hàng lông mày ánh lên đầy vẻ hạnh phúc... "Anh đã sống như những gì em hằng mong, anh đã bước tiếp trên con đường mình đã chọn. và khi tôi chết sẽ mỉm cười khi gặp em, để chào cô gái tháng tư của tôi"Từ ngày Từ Vi mất đi, Lệ Minh Hiên vẫn ở như vậy nuôi dạy một bé gái, chăm sóc ba mẹ Từ như con ruột và không ngại nói Từ Vi đã là vợ mình dù rằng cả hai vẫn còn chưa kịp làm một đám cưới đúng nghĩa... "Từ Vi, ngủ ngon! "…
Có những người cả đời này.. Ta muốn gần nhưng lực bất tòng tâm !Có những người chỉ như mây gió qua trời.. Đến cuối cùng chỉ để lại chút hương thoang thoảng !Không ai trách ai vô tình, Chỉ buồn vì đã không nhận ra nhau sớm hơn, đã không biết người vì ta trải qua mấy dặm nắng mưa...Tình yêu vốn dĩ thật đẹp cho đến khi tay ta không còn được chạm tay người ? Muốn hay không đều là bất lực nuối tiếc...…
1 lời yêu thật khó nói.... Nữ chính không nổi bật không học giỏi chỉ đơn giản là có đôi mắt hút hồn với NLHTNam chính tóm tắt ngắn gọn giàu và đẹpNp trá hình.____Yaris_thanai289____…
năm tháng đó, tớ thích cậu là thật, còn việc cậu có đáp lại hay không, không còn quan trọng nữa. vì vốn dĩ, thanh xuân là để bỏ lỡ.…
Văn án: Từ xuất thân lúng túng vướng víu, đến quyền khuynh thiên hạ gian thần vợ,Từng bước đều khó khăn Du Lăng Tâm rốt cục vẫn là tâm lực lao lực quá độ, ôm hận nhắm mắt.Ai ngờ lại mở to mắt, vậy mà lại về tới mười ba tuổi khuê bên trong thời gian.Chờ chút, người nào đó lúc này không phải hẳn là bắt đầu ốm đau a,Làm sao lại chết như vậy da lại mặt, vung đều thoát không nổi rồi?Du Lăng Tâm: Buông ra! Ngươi tổng sờ tay ta làm gì!Tuân mỗ nhân: Ta làm bài vị những năm kia, ngươi không phải cũng mỗi ngày sờ ta a?Bài này từng dùng tên: 【 trùng sinh chi linh lung bốn phạm 】Bài này dự bị tên: 【 hắn không làm bài vị những năm kia 】 【 thiên kim đích nữ nghịch tập nhớ 】 【 cẩm tú hoa năm thiều quang ấm 】 【 nói nhiều tác giả não động nhiều 】 【 tác giả lựa chọn khó khăn chứng các ngươi nhìn ra đi 】Gỡ mìn: 1v1, song trọng sinh, HE, ngọt, thoải mái, giày vò, đại khái cứ như vậy đi.Nội dung nhãn hiệu: Ngọt vănLục soát chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Du Lăng Tâm, Tuân Triệt ┃ vai phụ: ┃ cái khác:…
Thanh xuân đã qua chỉ mình tôi ở lại và chôn mình trong những hồi ức đau thương nhất của cuộc đời. Góc sân ấy, bóng hình ấy, giọng nói ấy cả tình cảm sâu cay nặng nề ấy nữa. Tất cả đều khiến tôi nhớ tới điên cả người. Ừ thì tôi lụy tình, ừ thì tôi đơn phương nhưng tình cảm của tôi là thật lòng. Thật đến nỗi bây giờ nhớ lại vẫn là cảm giác đau đến xót xa. Tôi thầm nghĩ , giá như tôi của năm ấy kiềm chế được, chôn sâu trong lòng những lời yêu tha thiết đó thì có lẽ tôi với cậu vẫn là đôi bạn thân cùng khóc cùng cười. Đáng tiếc đó cũng chỉ là hai chữ 'giá như' mơ hồ . Còn ngoài trời mưa vẫn cứ rơi , lòng vẫn cứ đau và người thương vẫn là người không chung đường.…