Mộc Thất gặp chuyện luôn luôn bình tĩnh mặt không biểu cảm, thẳng đến một ngày nào đó nàng phát hiện chính mình tựa hồ không quá bình thường ......Cao Đình: Tuy rằng không bình thường , nhưng hay là muốn nhớ được ăn điểm tâm.Hề Thiên Tường: Ân, hảo hảo xem bệnh.Tưởng Vân Kiệt: Ta đã nói thôi, thường xuyên hoạt động bộ mặt cơ bắp có trợ giúp khỏe mạnh.Cố Mi: Nhớ được đầu óc để cho ta tới giải phẫu.Tôn Đống: Chúng ta sẽ không ghét bỏ ngươi !Lục Diệp: Đừng quên uống thuốc, đúng rồi, thuận tiện giúp ta xứng điểm tiêu thực phiến.Mộc Thất: Không phải một cái khoa......…
Ngụy Thương nhìn bầu trời hồng hồng dưới ánh chiều tà , đẹp đẽ vô cùng như màu pastel trên chiếc áo yêu thích của Tạ Đồng Ni. Mưa lây phây, gió thổi cuồn cuộn rít lên từng hồi cuốn những chiếc lá khô vàng úa đập vào người anh.Ngụy Thương cười lạnh, khung cảnh thê lương kỳ lạ. Ráng chiều hồng phấn thay bằng bầu trời giăng đầy mây đen mù mịt. Ngụy Thương vô cảm nhìn khung cảnh trước mặt, khẽ lẩm bẩm mấy câu thơ Mưa lây phâyTrời đổ gióÁnh tà mấtEm buông tayMưa vẫn đóGió vẫn đâyAnh vẫn vậyChỉ thiếu emTình yêu ấyDù thế nàoCuối cùng vẫnKhông giữ đượcDuyên không cònPhận không buộcThời không đổiTa chia xaCánh hoa tànLá cây khôHồ nước cạnChưa hết yêuTạ Đồng Ni ngồi trên thành ban công nhìn khu phố kênh đào sầm uất, thuyền đò đi lại không ngớt. Ánh nến từ những nhà hàng ven kênh hắt xuống mặt nước, khung cảnh thêm lãng mạn,như làm nền cho các cặp đôi ngồi đò trên kênh. Trong lòng dâng trào chua xót, khoé mắt Tạ Đồng Ni ươn ướt. Tình đầu đẹpRồi cũng tanHoa có đẹpRồi cũng tànNước đong đầyRồi cũng vơiTình cũng vậyRồi cũng hếtBiết thế rồiCớ sao yêu?Biết kết cụcVẫn cứng đầuLiệu cách cô cả nửa vòng trái đất có còn nhớ cô không?…
"Tớ thích cậu""Tôi là trai thẳng và có bạn gái rồi!""Vậy thôi, tớ chờ đợi vậy"...Phong Kiệt từ bé đến lớn hầu như chỉ lủi thủi một mình, cậu chẳng lấy một người bạn nào cả, không phải vì tính cách quái dị hay sao mà chỉ đơn giản là gia đình cậu không thích cậu chơi chung với những đứa trẻ tầm thường khác. Suốt những năm cấp một, cậu chỉ có thể lén lút chơi thân được với vài người bạn nhưng rồi chẳng bao lâu lại phải nói lời tạm biệt để dọn nhà sang nơi ở mới và bắt đầu ở môi truờng sống mới. Vậy nên, những năm cấp hai cậu lại quay về cuộc sống của một đứa trẻ mà xung quanh đều cho là "lập dị". Thế nhưng, cuộc sống vốn tưởng trừng chỉ dừng ở một màu đen xám đó lại được tô lên màu sắc tươi mới hơn kể từ khi cậu gặp được Dương Khánh. Tuy nhiên, cái "sắc màu" đó cũng chẳng dễ để sỡ hữu cho riêng mình, trong phút giây nào đó Phong Kiệt đã tính từ bỏ để quay về cuộc sống ngày thường, xám và đen...thì bất ngờ cậu lại nhận được một món quà từ người ấy. Món quà đó như là một tính hiệu tốt, một hồi âm đáp lại của Dương Khánh.…
从年少到欢喜 - Từ Niên Thiếu Đến Rung ĐộngTác giả: Tiêu LộEditor: SanSố chương: 113 chương, 8 phiên ngoạiThể loại: Thanh mai trúc mã, song hướng thầm mến, song xử, vườn trường đến thành thị (từ đồng phục đến áo cưới), HE, ngọt văn.Thiếu nữ nỗ lực hết mình vì không tin cổ tích x Thiếu niên thiên tài muốn tạo nên cổ tích.VĂN ÁNĐôi lúc Đan Quý Thu nghĩ, nếu cô có thể lựa chọn lần nữa, cô hy vọng mình không phải thanh mai của Lục Duẫn, không được anh che chở từ nhỏ đến lớn. Vậy thì ít nhất cô còn có can đảm mà thích anh một cách quang minh chính đại chứ không phải ôm giữ bí mật vừa ngọt ngào vừa chua xót này, sợ một ngày anh phát hiện để rồi đến bạn bè cũng không làm được.Lục Duẫn vừa đẹp trai, hài hước, tính khí lại có chút cà lơ lất phất, cả Thất Trung đều công nhận anh là giáo thảo, chỗ nào cũng tốt. Nếu có chỗ không tốt thì chắc là chuyện hằng năm xếp hạng của anh đều bị tiểu thanh mai của mình nghiền áp. Lục Duẫn: "Mình đánh cược nhé, nếu lần thi này tớ vượt qua cậu thì cậu phải giặt tất cho tớ một tháng."Đan Quý Thu: ". . ."Lục Duẫn nói tiếp: "Nếu cậu thắng, tớ không chỉ giặt tất cho cậu một tháng mà còn giúp cậu giặt quần lót một tháng."Đan Quý Thu: "Cút giùm." Xuất huyết não mất thôi. Giới thiệu: Bạn thanh mai và bạn trúc mã đều cho rằng đối phương không thích mình. Nội dung vắn tắt: lòng mang lý tưởng, chính trực lương thiện. Một câu chuyện xưa về tình yêu và sự trưởng thành.…
Có lẽ trong quãng đời người, mười hai năm so ra chẳng to lớn gì. Thế nhưng chính khoảng thời gian ấy lại chứa những hồi ức, kỷ niệm đẹp đẽ nhất mà cho dù sau này ta có muốn cũng chẳng thể được trải nghiệm lần nữa.Author: NatoPlease don't copy. Thanks for reading and love you!…