Yoon Jeonghan dù có phải chết đi một lần nữa, dù cho cơ thể anh hóa thành tro bụi, dù có phải bán đi linh hồn mình cho quỷ dữ, vĩnh viễn không thể bước vào vòng luân hồi, thì anh cũng thề với trời đất,......bằng cả mạng sống này, rằng anh sẽ giết Choi Seungcheol.~Một vị vua không thể chết, cùng với nỗi hận thù đeo bám đến vĩnh hằng.…
Thể loại: tình trai, cận đại, SE.Couple chính: Nguyễn Vân Dạ x Lê Vũ LâmBối cảnh: Những năm giữa của cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Tác giả: Chingchip.…
Hãy giữ vững nhiệt huyết như ban đầu nhé!Dù có chuyện gì xảy ra, 8 người chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua!~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Pairing(s): Hyunlix / Binsung / Bangknow / SeunginRating: Tùy theo tâm trạng (uwu~)Fic sẽ được viết theo thực tế, tức là lấy bối cảnh giới giải trí hiện tại á mọi người. Và yên tâm tác giả sẽ không bỏ fic đâuLịch đăng tùy theo tâm trạng nhưng ít nhất mỗi tuần sẽ có 1 chap…
[Chương1] Tiết trời se lạnh, đêm khuya vắng vẻ trong cửa hàng tơ lụa nhỏ Diệp Bích Vân đang giúp phụ thân dọn dẹp cửa hàng, thoáng qua nàng thấy bóng hình nhỏ đang co do tại một góc đấu diện do bản tính lương thiện pha chú hiếu kì của tiểu cô nương 7 tuổi, nên nàng cầm áo choàng lên đến cạnh tiểu cô nương đó. Áo choáng không quá lớn phủ kín người tiểu cô nương, Bích Vân ngồi trước tiểu cô nương hỏi: "Tiểu muội muội, sao muội lại ngồi đây? nhà muội đâu?" Tiểu cô nương ngước nhìn đối phương trước mắt: "Ta... Ta không có nhà. Phụ thân vừa qua đời, không có ngân lượng nên ta phải bán mình để chôn cất cha."Ngẫm nghĩ một chút Bích Vân nói : "Nhà ta là cửa hàng lụa nhỏ tuy không phải quyền quý nhưng cũng đang thiếu người làm, như vậy đi ta giúp ngươi chôn cất cha còn ngươi về làm việc cho nhà ta." "Thật sao?" "Tất nhiên rồi? ngươi tên gì? năm nay bao nhiêu tuổi?" "Ta tên Túy Xuân, 7 tuổi. " "Còn ta là Diệp Bích Vân." Nói rồi nàng đưa tay về phía Túy Xuân, đối phương cũng theo ấy mà đặt tay lên.…
Thanh Xuân tựa như mưa rào có buồn có vui rồi sẽ qua để lại bao nhiêu hối tiếc cho người ấy tôi khóc biết bao nhiêu vì người mà người vẫn lặng im không nói tôi đau lắm nhưng đó chỉ là ngày xưa cái thời còn bồng bột yêu người bây giờ khác rồi mỗi người một ngã Người bây giờ khác xưa tôi cũng vậy…