Bỉ Ngạn Biết Khóc
Một câu chuyện buồn 😿😿…
Một câu chuyện buồn 😿😿…
"Bố ơi, sống và tồn tại khác nhau thế nào ạ?Trước một câu hỏi tưởng chừng không quá khó để trả lời, bố của tôi đã ngẩn người khi đối diện với câu hỏi này. Ông ấy suy tư mãi mới cất giọng trả lời tôi "Con yêu, sống chính là phổi con đang hoạt động, tim con vẫn còn đang đập mỗi giây trôi qua, và con vẫn hướng đến lý tưởng của mình, hoàn thành giấc mơ chạm đến vị trí của người con ngưỡng mộ và vượt qua họ. Còn tồn tại, con chẳng có gì ngoài một thân xác đang cố gắng bấu víu lấy những phản ứng sinh học thôi, con không có lý tưởng, không ước mơ và không có mục đích để tiếp tục." Tôi gật gù đồng ý với những lời mà bố đang nói, về những định nghĩa tưởng chừng giống nhau nhưng lại khác biệt. Chợt, tôi muốn hỏi bố một câu hỏi mà mình đã chôn giấu bấy lâu nay. "Bố đang sống hay tồn tại ạ?" Bố nhìn sâu vào đôi mắt tôi như đang tìm kiếm một điều gì đó, phải chăng tôi đã đặt một câu hỏi sai? hay tôi không nên hỏi điều ấy chăng. Bố xoa đầu tôi, như thuở xưa khi mỗi lần tôi làm tốt một chuyện nào đó. "Bố phải sống đến ngày đó."…
"thật sự không thích à?" - "ừm, xin lỗi"cam kết he:))…
Khi các bạn là hàng hiếm :)))…
vì ngày em đẹp nhất, là ngày anh mất em.vào ngày đại hàn lộng lẫy nhất, là ngày hai trái tim đã chết…
Trà hoa chưa ủ, hương chưa kịp nởAi ghé ngang lòng, chẳng nói điều chi?…
Mỗi chương là một tâp ....…
Chuyện tình oan gia giữa thiên tài bác sĩ biến thái và đệ nhất mỹ nam đê tiện .............…
truyện về chuyện tình đôi taLưu ý : người đọc sẽ vào vai Huỳnh Công Hieu và xưng tôi…
Thu Yến vừa xuyên sách đã lập tức phát huy diễn xuất siêu cường làm thế thânTỷ tỷ của nàng, Thu Tình, là đệ nhất mỹ nhân trong giới Tu Tiên, vừa có thiên phú tuyệt đỉnh lại có tính cách dịu dàng, là ánh trăng sáng mà mọi người đều theo đuổi.Còn nàng chỉ có mỗi khuôn mặt giống tỷ tỷ, ngoài ra chẳng có gì đặc biệt, tính tình thì tẻ nhạt.Nam chính mắng nàng, nàng lập tức khóc lóc đầy thương cảm.Nam chính định đánh nàng, chưa kịp đυ.ng tới, nàng đã cắn rách túi máu trong miệng, phun máu ra trước.Nam chính nói ngươi chỉ là thế thân của tỷ tỷ ngươi thôi, nàng rưng rưng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Gã nam nhân tệ hại như ngươi mà còn mơ cưới được tỷ tỷ ta à?!"Cuối cùng, một ngày kia, tỷ tỷ nàng trọng sinh trở lại, Thu Yến đưa cho nam chính món điểm tâm ngọt quá hạn do chính tay tỷ tỷ nàng làm, nam chính ăn vào lập tức đau bụng chạy vào nhà xí, còn nàng thì làm nổ tung hố phân, thành công rời khỏi gã nam nhân tệ bạc, chạy về phía tỷ tỷ.*Vệ Phất Thanh cứ nghĩ rằng Thu Yến sẽ không bao giờ rời đi, không ngờ nàng lại ra đi dứt khoát, không chút lưu luyến nào.Hắn vô cùng hối hận, cuối cùng nhận ra trong lòng mình chỉ có Thu Yến, nhưng hắn đã để mất nàng. Hắn quay người đuổi theo, mong có được một cái ngoái đầu nhìn lại từ nàng.Đợi đến khi cuối cùng hắn cũng đứng sau lưng nàng, hắn nhìn thấy một người đàn ông khác.Đó là Phật tử của Thiên Phật môn, giữa lông mày có một chấm đỏ, mặt mày thanh tú, từ bi đa tình, bên cạnh hắn là Thu Yến.Hắn nghe nói Phật tử tu hành Phật đạo, trong lòng đầy ắp lòn…
Ai còn cha mẹ nhất định phải hiếu thảo. Chứ đừng đợi khi ba mẹ mất đi mới biết hối hận…
. Textfic…
- Ai lại đi yêu tên trăng hoa như anh chứ!. Đừng giải thích tên xấu xa!. Anh không có ý với họ vậy tại sao họ lại thích anh cơ chứ!. Anh nhắn tin với họ!... Anh nói chuyện đùa giỡn với họ, anh lo lắng cho họ!... Anh bỏ mặt em. Anh tệ lắm!. Ai bảo yêu em! ai đã chạy theo và nói thích em... - Ya~~~ đừng thế mà - Em... không yêu anh nữa! không yêu tên xấu xa như anh nữa. Anh không còn yêu em! anh yêu mấy cô gái đó!... Em ghét anh…
"nắm tay em đi, em đưa anh về nhà, sẽ không để anh lạc đường nữa."…
tao học bổ túc đấy, làm sao?…