Những ngày như thế
Lần đầu viết thông cảm cho mình…
Lần đầu viết thông cảm cho mình…
1 chiếc "bánh" vừa vặn chứa yêu thương của Chanbijjang…
Mai Anh sống lặng lẽ như một bản nhạc trầm - đủ dịu dàng để ai cũng cảm mến, đủ kín đáo để chẳng ai thật sự hiểu rõ.Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường cho đến ngày anh chuyển đến - một học sinh mới với gương mặt khiến người khác không thể rời mắt, một kiểu người luôn tỏa sáng giữa đám đông... nhưng lại dịu dàng đến lạ mỗi khi nhìn cô. Càng trớ trêu hơn khi cậu không chỉ là bạn cùng bàn, mà còn là hàng xóm sát vách - nơi những cuộc gặp gỡ vô tình dần hóa thành thói quen, nơi ánh mắt trao nhau nhiều hơn những lời nói.Cô cứ ngỡ mình sẽ mãi là người đứng ngoài những nhịp tim vội vã của tuổi trẻ. Thế mà chỉ bằng một nụ cười nhẹ, anh đã khiến thế giới khép kín của cô rung lên nhẹ nhàng."Giữa những âm thanh của tuổi trẻ, giọng nói của cậu là thứ tớ không muốn lãng quên."Ảnh bìa: 藤~小石头 Truyện bắt đầu viết: 22/7/2024Đăng trên W: 6/8/2024 Tác giả: Melbor…
Nếu như lúc đó hai ta yêu nhau ở phiên bản đó thì liệu chúng ta có hạnh phúc? "Rất lâu không gặp! " "9 hay 10 năm gì rồi nhỉ ? " "Chắc là vậy ! ""Xin chào Đại Tá Wong, mong thời gian sắp tới chỉ dạy tôi thật tốt nhé " Đây là lần cuối cùng ! em không cho phép anh làm như vậy nữa . " EM LÀ THÀNH TỰU LỚN NHẤT MÀ ANH CÓ ĐƯỢC WANARAT À " - Họ gặp lại nhau sau từng ấy năm tương lai có thể ở bên cạnh nhau hay không? ❌ Đây là truyện tôi tưởng tượng và lồng ghép ý tưởng từ nhiều bộ phim những yếu tố trong truyện hoàn toàn không có thật. ❌️ Tôi viết vì tuii iu thương 2 anh nhà và thõa mãn trí tưởng tượng của mình thoii đừng ném đá 🥲 Nếu không thích Mn có thể thoát ra đừng gây war hay tạo drama . Mong các pà thích nhoa 🤗💛 #sinhtuvan #yinwar #bl…
na doobin thấy cậu ý, na doobin xỉu cái đùng.── textfic.…